Mùa hoa gạo

Chiều nay, đi giữa phố đông người, thoáng đâu đó chợt ngời lên sắc đỏ, tôi khẽ thì thầm, mùa hoa gạo đơm bông...

Sinh ra ở một làng quê nghèo ven sông, tuổi thơ tôi gắn bó với cây đa, bến nước, sân đình, với những cánh cò lả lơi, với những lời ru ầu ơ ngọt ngào của bà, của mẹ. Cứ mỗi chiều theo mẹ ra sông gánh nước, tôi lại cùng chị mải mê nhặt những bông hoa gạo rơi, kết thành vòng mang về cùng lũ trẻ trong xóm chơi trò con gái. Để rồi hôm nay, mỗi khi có dịp trở về bến sông xưa, nhìn những bông gạo nở đỏ rực cả triền sông lại bồi hồi nhớ về những trò chơi con trẻ và sự tích cây hoa gạo mà mẹ vẫn kể cho chị em tôi nghe ngày nào. Truyện kể rằng: Ngày xửa, ngày xưa ở một bản nọ có chàng trai nghèo khoẻ mạnh, yêu cô sơn nữ xinh đẹp. Khi chàng chuẩn bị cưới cô về làm vợ thì trời bỗng đổ mưa, cơn lũ lớn cuốn phăng ngôi nhà và lễ vật của chàng. Thương chàng, dân bản đã trồng cây nêu giúp chàng lên trời hỏi sự tình. Ngày ra đi, chàng buộc vào tay cô gái băng vải đỏ, mỗi đầu có tua năm cánh thay cho lời thề thủy chung. Gặp Ngọc Hoàng, chàng thưa: “Trần gian mưa nắng thất thường, cuộc sống con người rất cực khổ. Xin người xem xét lại”. Ngọc Hoàng hỏi xem ai trông coi mưa nắng, một vị thần tâu: “Đó là thần Sấm, nhưng thần vốn ham vui nên có lúc sao nhãng”. Thần Sấm thưa: “Một mình thần không làm xuể. Xin người giữ chàng trai này lại giúp thần làm mưa”. Ngọc Hoàng chuẩn tấu và truyền nâng bầu trời xa mặt đất để người hạ giới không lên được nữa. Chàng trai đành ở lại làm thần Mưa. Nhớ người yêu, nước mắt chàng tuôn trào.

Còn cô gái, từ ngày chàng trai ra đi, ngày nào cô cũng trèo lên cây nêu trông ngóng. Một ngày tháng Ba, Ngọc Hoàng xuống hạ giới và biết chuyện tình của hai người, cảm động trước tình yêu của cô gái, ngài ban cho cô một điều ước. Nàng thưa: “Xin người biến cây nêu thành loài hoa có rễ bám sâu, thân thẳng, ngọn cao để thần nhìn thấy anh ấy, dải vải đỏ biến thành bông hoa để anh ấy nhận ra thần”. Thỏa nguyện, cô gái gieo mình từ trên cao xuống. Từ đó, trên cây nêu nở ra những bông hoa đỏ rực như những đốm lửa. Người ta gọi loài hoa đó là hoa gạo hay còn gọi là hoa mộc miên. Nhìn những bông hoa đỏ nâng niu linh hồn người yêu, nước mắt thần Mưa rơi lã chã.

Hàng năm, cứ vào độ tháng ba âm lịch những cây gạo lại đơm bông. Không kiêu sa như hoa hồng, không đài các như hoa mai, hoa gạo giản dị, mộc mạc, dân dã như chính cái tên gọi của nó vậy. Những bông hoa to, cánh dày, mọc thẳng đỏ rực cháy hết mình như biểu tượng của mối tình nồng thắm.

Rồi chẳng biết tự bao giờ tôi đã yêu cái màu đỏ ấy và tháng ba hoa gạo đã đi vào miền nhớ của tuổi thơ tôi.

Giờ đây, giữa bộn bề cuộc sống, giữa trăm nghìn loài hoa khoe sắc biết có ai còn nhớ đến loài hoa ấy. Để rồi, một mai, giữa dòng đời tấp nập, chợt nghe âm hưởng trong bài hát Chị tôi của nhạc sĩ Trọng Đài ngân lên lại thấy nhớ thương mùa hoa gạo quê mình đến nao lòng.

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast