Người tiêu thụ giấc mơ

Chẳng biết vì cớ làm sao mà cô quen biết anh, hình như chẳng có nguyên cớ gì, ấn tượng duy nhất của cô về anh trong những cuộc hẹn hò của ngày đầu mới gặp là anh thường ngồi im lặng chẳng nói năng gì, không tỏ thái độ gì, ít khi tham gia vào những câu chuyện phiếm, thỉnh thoảng anh tỏ ra bối rối một chút, có lẽ anh chán ngán những náo động vô bổ.

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Những lúc như thế cô tự hỏi tại sao anh lại phải chịu đựng điều này, anh chẳng có lý do gì phải tỏ ra lịch sự và quan tâm một cách hờ hững đến những người không mấy thân.

Anh cũng chẳng có gì là bí ẩn, nhưng thỉnh thoảng gặp lại anh, cô sửng sốt vì anh già sọp đi, héo quắt như những cây dây leo thả rễ đong đưa cô trồng dặt dẹo ở trên chiếc bancông chật hẹp. Cô ngạc nhiên quá vì mới hôm qua trông anh hãy còn tràn trề sức sống thế kia mà. Những câu hỏi cứ bay vèo vèo trong đầu cô mặc dù chúng chỉ được thốt ra miệng một cách rất thờ ơ: Sao mới có một ngày mà nhìn anh xuống sắc dữ vậy? Và như thường lệ, anh chỉ cười.

Cô còn trẻ, đã có gia đình, một gia đình hình mẫu mà bao nhiêu người thèm muốn nhưng cô luôn thấy buồn và tức giận khi một mình đối diện với chồng vì những tổn thương anh đã mang đến cho cô. Cô chỉ muốn nổ tung và đập đổ tất cả để được thỏa thuê than vãn, nhưng có điều gì đó đã ngăn cô lại và phản ứng của cô trước chồng là luôn lặng im và thỉnh thoảng mỉm cười, cái cười không nói lên được điều gì.

Cô có người yêu trong một cơn bấn loạn, một gã giang hồ không ra giang hồ, trí thức không ra trí thức, gầy nhom, nói nhiều và... liệt dương. Chẳng hiểu sao cô lại điên khùng lao vào yêu gã, có lẽ cô yêu vì gã chỉ biết nắm tay cô đi trên đường, nằm trên giường, cô còn cần gì hơn thế!

Yêu đương và dằn vặt khiến những giấc mơ bắt đầu quay lại trong cô, cô vui mừng đón nhận vì đã lâu lắm rồi cô không còn biết mơ là gì. Đêm đó cô đã mơ về vợ gã người yêu, cô khóc vì cô cho rằng tình yêu mình có tội gì đâu, cô khóc vì chị ta quá lịch thiệp, cô khóc vì mình là thủ phạm khiến cho người đàn bà xinh đẹp kia đau khổ... Tóm lại đó chỉ là những lý giải nhì nhằng lúc giật mình thức giấc, chứ thật ra trong lúc khóc cô chả nghĩ gì.

Sau giấc mơ cô không ngủ lại được và cô bắt đầu lang thang trên mạng, bỗng dưng anh xuất hiện và bảo đi ngủ đi, và cô cũng nói hệt như với anh và bất ngờ nhận được câu trả lời nhẹ hẫng:

- Anh đã không ngủ được vào ban đêm từ bốn năm nay.

- Vậy anh sẽ ngủ vào khi nào, vì ban ngày anh phải đi làm mà?

- Thỉnh thoảng gần về sáng anh sẽ chợp mắt được một chút.

- Vậy trong một chút đó có giấc mơ nào tới không?

- Không! Bốn năm nay anh không biết mơ là gì.

- Anh có thích nghe kể về những giấc mơ không? - Vừa nói xong cô cảm thấy hối hận, chẳng lẽ mình lại định kể cho anh nghe về giấc mơ vừa rồi?

- Có, những giấc mơ luôn là khao khát của anh.

Cô bị rơi vào thế không thể không kể, cô dừng tay trong vài giây, ngay lập tức cô kể cho anh nghe về một giấc mơ thật buồn cười.

...

Kể từ đó, mỗi buổi sáng anh đều háo hức chờ cô online để kể về những giấc mơ đêm qua. Ban đầu đó là một sự kể lể giải tỏa nó khiến cô hào hứng kinh khủng, cô nghĩ mình thật đặc biệt, mình là người kể lại những giấc mơ, nhưng rồi càng về sau cô phát hiện hình như anh sống và xanh tươi nhờ vào những giấc mơ mà cô kể. Vậy là hằng ngày cô luôn nghĩ mình phải có trách nhiệm mang những giấc mơ tới cho anh như thể mang khí trời đến cho anh thở. Dĩ nhiên không phải đêm nào cô cũng nằm mơ nên thỉnh thoảng bí quá cô cũng vận dụng trí nhớ, lục tìm trong kho giấc mơ để kể cho anh nghe. Cũng đến lúc trí nhớ chẳng mang đến điều gì, sáng qua cô bắt đầu bịa ra những giấc mơ vừa vô lý vừa buồn cười đúng tính chất mơ mộng để kể anh nghe.

Kể xong thấy anh im lặng, tự dưng cô cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm lên mình và bỗng dưng căn phòng lạnh đến ghê người mặc dù ngoài kia trời vẫn nắng vàng và gió vẫn thổi nhẹ.

Sáng hôm sau như thường lệ anh vẫn chào cô và anh nói:

- Hôm qua, vừa nghe em kể chuyện xong thì tự nhiên bị chảy máu cam, máu bầm đen cứ rỉ rả trào ra từ mũi, anh đã dùng cả núi bông gòn để bịt kín mũi nhưng nó vẫn cứ thế mà rỉ ra.

Đêm qua cô cũng nằm mơ, một giấc mơ kinh hoàng, cô đang hì hụi bơi lội trong một dòng sông máu, máu bầm đen, máu phun ra từ khắp nơi trong người anh. Anh không nói gì, chỉ lặng im và chảy máu. Trong giấc mơ, cô nghĩ thật quái lạ, chẳng lẽ anh tự cứu bản thân bằng cách xuất hiện trong giấc mơ của mình, để cô luôn có những giấc mơ thật để nuôi nấng anh, hay mình đã bắt đầu khép lại một giấc mơ đau khổ để bắt đầu với một giấc mơ kinh hoàng với một người đàn ông trông có vẻ hiền lành và im lặng với rất nhiều máu.

Thôi kệ, dù sao thì... rất may, hôm nay có một giấc mơ thật để kể anh nghe. Nhưng trong mơ cô vẫn nghĩ, giấc mơ này liệu có làm anh hoang mang và sợ hãi?!

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast