Nhớ chuông xe đạp leng keng...

Có đôi khi đang ngược xuôi trên đường, hay chen chúc trước cổng trường chờ đón con, tôi bỗng nghe tiếng chuông xe đạp kêu leng keng. Ký ức chợt ùa về khi tình cờ chủ nhân của chiếc xe đạp có tiếng chuông vui tai ấy là một bà mẹ trẻ, sau xe chị là cô con gái mắt to tròn, hai tay níu áo mẹ…

Tôi từng ngồi sau những chiếc xe đạp với tiếng chuông khi kêu leng keng, khi kính coong, khi tựa tiếng côn trùng nửa khuya… của mẹ suốt một thời thơ ấu. Thế giới trên những chiếc xe đạp của mẹ đầy những sắc màu. Đó là màu mây trắng, màu trời xanh, màu cỏ cây hoa lá ven đường, màu xanh nước biển của cánh cửa nhà ai đó chậm rãi và lưu luyến lùi về phía sau xe của mẹ…

Và dĩ nhiên thế giới ấy cũng đầy âm thanh. Là tiếng lũ sẻ đồng râm ran, lích chích ven bờ ruộng, chợt bay tán loạn khi nghe tiếng chuông kính coong, leng keng. Chúng tò mò đậu trên những sợ dây điện đong đưa, trên những cành tre lòa xòa, tròn xoe mắt nhìn xe đạp leng keng leng keng đi qua… Những khi ấy, tôi ước mình có thể nói chuyện được với chim sẻ đồng, để bảo chúng rằng chim đừng sợ tiếng chuông leng keng, kính coong của mẹ, sẻ đồng ạ…

Và thế giới ấy luôn đầy những câu hỏi của mẹ. Rằng con có buồn ngủ không, con có thấy đám mây hình con gấu, hình bông hoa phía trước không, hôm nay cô giáo dạy con bài gì, con có nghe gió hát trên đồng không, sau này con thích làm nghề gì… Và đôi khi mẹ thảng thốt, xuýt xoa rồi ứa nước mắt khi con ngốc nghếch đong đưa chân và kẹt vào tăm xe đạp. Để rồi lẫn trong những câu hỏi bất tận của mẹ, đã xuất hiện thêm những câu cảnh báo, rằng con không được cho chân vào vành xe, con không được ngủ gật, con phải luôn ôm mẹ thật chặt, nhớ không…

Để rồi bây giờ, khi nghe tiếng chuông xe đạp leng keng leng keng, tôi chợt thấy nhớ quay quắt những ngày xưa ấy. Và tôi tự hỏi, chẳng biết trong thế giới của những bà mẹ trẻ bây giờ còn có không những đám mây hình bông hoa, hình con gấu, có không những khung cảnh thân quen chậm rãi lùi lại phía sau xe đạp mỗi buổi tan trường, có không lũ sẻ đồng bay tán loạn khi nghe chuông kêu kính coong leng keng, có không tiếng gió hát trên đồng và lời nhắc nhở con phải luôn ôm chặt mẹ…

Xe đạp của mẹ thường đi rất chậm. Và tôi, suốt một thời thơ ấu, đã có rất nhiều buổi chiều thần tiên đầy mây trắng hình bông hoa hay hình con gấu. Và cả sự lưu luyến, bịn rịn của khung cảnh thân quen bên đường mỗi ngày lùi lại sau chiếc xe đạp thần tiên của mẹ. Tôi từng tưởng tượng nhiều điều, rằng nếu chiếc xe đạp của mẹ cứ chạy mãi, chạy mãi và kêu leng keng hay kính coong, liệu nó có đưa hai mẹ con đến tận chân trời kia không?

Xe đạp của mẹ không đưa tôi đến tận chân trời mờ xa như tôi từng nghĩ, nhưng những tiếng chuông leng keng suốt một thời thơ ấu ấy đã đồng hành cùng tôi qua những ngày dài. Những khi mỏi mệt, tôi lại nghe tiếng chuông ngày cũ, thấy mình lại yêu đời vô điều kiện, thấy mình lại hăm hở như đứa trẻ con ngày xưa ngồi sau lưng mẹ ngắm mây trời và nghe gió hát trên đồng…

Vậy nên bạn đừng cười khi tôi bảo rằng, những tiếng chuông xe đạp leng keng, kính coong có thể kêu rất lâu, rất lâu, có khi đến hết một đời người…

Báo Quảng Bình

Tản văn

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast