Vũng nước

Dân kiến trúc nói chung thích vẽ, tôi cũng vậy, lang thang ra ngoại thành vẽ vớ vẽ vẩn là một cái thú nên khi rỗi rãi + có hứng + có xe+ có (sẵn) màu và toan thì tôi kẹp khung toan sau xe và đạp ra ngoại thành, với một cô bạn không mấy hứng thú vẽ nhưng hứng thú đi lang thang cùng tôi ...

Minh họa: Tăng Song Nam
Minh họa: Tăng Song Nam

Chỉ cần đạp dấn một chút là chúng tôi thoát khỏi cái nùi âm thanh rối nhằng của thành phố, có thể hít thở hương lúa thơm thơm và hương bùn ngai ngái, những thứ hương làm dậy một trời thương nhớ đồng quê.

Lần theo lối mòn ngoằn ngoèo vào một trảng cỏ, cỏ ở đây lổn nhổn từng búi, xanh một vẻ miễn cưỡng, gốc rễ trồi lên mang màu bạc nham nhở và những vệt nâu héo úa. Chúng tôi muốn tìm một vũng nước lớn, trảng cỏ thì đầy những vũng nước nhỏ nằm rải rác, những vũng nước lấp loáng trong cỏ dại nhằng nhịt, xé lẻ mảng mây bảng lảng trên vòm trời.

Chúng tôi vừa nguệch ngoạc đạp xe vừa quay mắt tìm, ra xa hơn hi vọng sẽ có những hố bom còn sót lại, biết đâu có một hố bom đủ rộng cho mặt nước đạt vẻ phẳng lặng thanh bình.

Đường mòn đến đây chia làm hai vệt theo vệt bánh xe bò, để lại một dải cỏ loe hoe ở giữa. Nắng bắt đầu nồng nực trong vo ve tiếng côn trùng. Nắng không làm tôi ngại nhưng cô bạn tôi thì đã nhăn nhăn. Một cây bằng lăng đầy bụi bặm thả xuống mảnh bóng râm quý hóa giữa trảng cỏ giúp tôi quyết định dừng xe, vũng nước bên cạnh may sao cũng đạt yêu cầu, khá lớn và tròn vành vạnh, một cái hố bom chắc rồi.

Tôi thở phào, nước đây rồi nhé, cỏ đây rồi nhé, lại cả một bóng cây, thực là trọn vẹn.

Tôi dựng giá vẽ, đặt toan lên ngay ngắn và thong thả dàn trận palette, màu, cọ, dầu gai, tôi thấy ưa vũng nước này, ưa làn nước trong nhẹ hẫng viền quanh vũng, ưa những ngọn cỏ loi ngoi có chỗ đậm chỗ nhạt và độ sâu mang thăm thẳm màu nước lẫn mây trời.

Bạn tôi ngồi bệt, khỏi cần giá, dựa cái bảng gỗ vào yên xe. Cô ta ngồi gác cằm, một tay thu vào bụng, một tay quậy màu, cái miệng phụng phịu hờn trời nắng, hờn vũng nước sao không trong thấu đáy, rủi có gì ở dưới hay hơn làm sao thấy! Bạn tôi là vậy, luôn muốn thấy rõ rành rành, chỉ thiếu điều muốn cái đầu tôi cũng phải thấu đáy.

Tôi thì chả cần thấu đáy, tôi ưa một màu nước lẫn lộn màu trời, ảo mờ và ẩn chứa nhiều thứ hơn nó có thể chứa. Tôi thử phác lùm cây và vạt cỏ, nhưng rồi tôi quyết định chỉ vẽ vũng nước, khỏi cần cây cỏ, một vũng nước sẽ choán toàn bộ mặt toan, sẽ thấy nước bằng độ trong nhẹ hẫng ở viền quanh và màu trời xanh nhạt vòng theo gợn nước vàng, đục mờ.

Mồ hôi chảy cay xè, tôi nhướng mắt xem màu nước đục tới đâu thì vừa, trên palette chỉ còn ba màu, tôi chuyển sắc độ cho màu vũng nước từ nhè nhẹ nặng dần và nhấn chìm ánh sáng giữa lòng vũng, hãy mờ đục cho nó sâu!

Bạn tôi bỏ khung toan của mình đến bên vũng nước, cô ta lẩm bẩm: sâu thật, không khéo bị hút xuống như chơi...

Tôi bình thản: sợ thì xích ra, nhìn xa xa được rồi, không chừng nhìn xa còn thấy nhiều hơn...

Nhưng cô ta vẫn nhùng nhằng không lùi lại, liếc nhìn tôi thăm dò, cô ta thả một chân xuống nước.

Tôi nắm chân cô ta nhấc ra, đe dọa: đừng làm tôi khùng.

Cô nàng xịu mặt, tôi biết cô ta sẽ không ngồi yên ngoan ngoãn với vũng nước của mình, xưa nay cô ta chưa từng ngoan ngoãn nghe tôi dù vẫn kè kè bên tôi, như một thói quen của tôi.

Trong khi chờ sơn khô, tôi rút điện thoại bấm cho một đối tác, cũng không gấp gáp gì nhưng tôi nghĩ động tác này cần thiết, cô ta nên hiểu và nên giữ một khoảng cách, tốt cho cô ta thôi.

Tôi bấm tin không lâu nhưng ngửng lên thì cô ta đã mất hút, tôi lạnh gáy, mảng sơn chưa khô in vết rành rành trên bề mặt vũng nước, tôi hét lên “đừng giỡn, hố bom đó, sâu lắm, lên đi...”.

Không một động tĩnh nào, tôi tuột giày, tuột quần dài, lao xuống vũng, đúng là hố bom, thứ bom B52 nhỏ thôi nhưng cắm sâu hút, nổ phá trong lòng đất.

Với một màu vàng chủ đạo nước trong vũng nhờ nhờ, mở mắt thấy sáng chói mà không nhìn ra được gì, tôi xuống sâu hơn, ráng giương mắt tìm nhưng không sao thấy được, nước càng xuống sâu càng ngầu bùn, đáy hố phát mênh mông vì đục.

Tôi ngồi bên cạnh vũng nước, góp thêm nước mắt nhỏ tong tong cùng nước vũng nhỏ tong tong từ đầu tóc quần áo, đọng thành một vũng nữa với tôi ngập chính giữa, có lẽ nước duềnh lên một chút bởi thể tích thằng tôi, nhưng nàng thì đã mất hút trong vũng nước mà nước không duềnh lên chút nào, phải chăng vì lớp màu trên miệng vũng đã khô cứng mất rồi ...

Rồi tôi về, chở khung toan đằng sau, nặng nề ì ạch, nàng có nhẹ đâu, ít cũng trên 45 ký.

Thành phố ở đầu đằng kia, nơi có một mảng tường để tôi treo cái vũng nước lên và hi vọng, tìm kiếm nàng trong đó sẽ thành một thói quen nữa chăng, như cái thói quen giữ một khoảng cách với nàng.

Nguồn: Tuoitre.vn

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast