Thấy mẹ bị đánh, vớ dao đâm gục bạn cùng làng

(Baohatinh.vn) - “Con không nỡ rời xa mẹ”. Bị cáo thốt lên đầy đau khổ. Căm phẫn khi chứng kiến cảnh mẹ mình bị đánh vô cớ, trong phút chốc, người đàn ông hiền lành vô tình tự biến mình thành kẻ tội đồ...

Hơn 7h sáng, xe bít bùng chở bị cáo dừng trước cổng tòa án. Cửa xe vừa hé mở, vài ánh mắt đổ dồn qua khe cửa hẹp, hướng về phía người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng. Sau khoảnh khắc bối rối, bị cáo dùng đôi bàn tay chai sạn tự trấn an bản thân rồi lặng lẽ bước vào hội trường xét xử. Nghe lời đàm tiếu từ những người dân hiếu kỳ, bị cáo cúi mặt đi thật nhanh vào phía trong, nước mắt chực trào.

Sáng 10/6, Tòa án nhân dân tỉnh Hà Tĩnh mở phiên tòa xét xử sơ thẩm Nguyễn Hữu Thái (SN 1983, trú xóm 7, xã Đức Thịnh, Đức Thọ) về hành vi giết người.

Thấy mẹ bị đánh, vớ dao đâm gục bạn cùng làng ảnh 1
Ảnh minh họa

Theo cáo trạng, khoảng 11h30’ ngày 29/11/2014, Thái đi dự đám cưới một người bạn cùng thôn. Sau khi chúc tụng vài chén rượu, Thái cùng Bùi Huy Quốc (SN 1983) ngà ngà say nên rủ nhau lên sân khấu nhảy nhót. Trong không khí sôi nổi lại sẵn hơi men trong người, Quốc rút bật lửa đốt vào bụng Thái khiến hai bên xảy ra mâu thuẫn. Dù vậy, khi cuộc vui chấm dứt, ai về nhà nấy.

Chiều cùng ngày, nhớ lại sự việc lúc trưa, Quốc rủ thêm Thông và Đức là người cùng thôn sang nhà Thái nói chuyện. Thấy Thái đang nằm trên giường, Quốc lại gần xin lỗi chuyện lúc trưa nhưng lại buông lời: “Nếu tao không xin lỗi thì mày cũng không làm được gì tao, đúng không?”. Nghe vậy, mẹ Thái mắng nhiếc Quốc chơi ác với bạn. Khi mẹ Thái vừa dứt lời, Thông xông tới đấm thẳng vào mặt bà. Chứng kiến mẹ bị đánh, quá nóng giận, Thái vớ ngay con dao để đầu giường đâm 3 nhát vào bụng Thông, Quốc lao vào cũng bị Thái đâm liên tiếp vào bụng và ngực.

Sau khi gây án, Nguyễn Hữu Thái bỏ chạy và mang theo dao vứt xuống sông. Hai nạn nhân được đưa đi cấp cứu nhưng do vết thương quá nặng, Quốc đã tử vong tối cùng ngày, Thông được điều trị tại một bệnh viện ở Nghệ An.

Tại phiên tòa, trước khi trả lời câu hỏi của Hội đồng xét xử, bị cáo Nguyễn Hữu Thái cúi mặt, nói lời xin lỗi tới gia đình bị hại. Người đứng trước vành móng ngựa giãi bày: “Lúc đó có hơi men, lại thấy mẹ bị đánh vô cớ nên bị cáo không kiềm chế được”.

“Bị cáo đừng nói thế, đừng đem bia rượu biện hộ cho hành động của mình. Bị cáo gây án khi say xỉn thì tình tiết càng tăng nặng” - nghe lời luận tội của đại diện Viện Kiểm sát, Thái im lặng cúi đầu.

“Không thể đổ hết trách nhiệm lên bị cáo bởi sự việc xảy ra còn có lỗi của con em chúng tôi. Giá như Quốc không uống rượu, Thông không manh động làm chuyện đáng trách với Thái trước, có lẽ sẽ không có kết cục đáng tiếc như ngày hôm nay…”, người nhà bị hại nghẹn giọng khi được mời lên đối chất với bị cáo.

Chưa dứt lời, cả hai đưa tay lên quệt nước mắt. Không khí buổi xử án chìm trong tang thương, tiếc nuối.

Theo lời hàng xóm của bị cáo có mặt tại phiên tòa, Nguyễn Hữu Thái vốn được mọi người quý mến bởi đức tính hiền lành, chịu thương, chịu khó. Bằng đôi bàn tay khéo léo, bị cáo làm nghề mộc nuôi sống cả gia đình. Nghe tin Thái gây trọng án, cả vùng quê nghèo rúng động, ngỡ ngàng. Chỉ vì ma men đưa lối, trong phút không làm chủ được bản thân, Thái bỗng chốc biến thành con người mất hết lý trí. “Cũng phải thông cảm cho thằng Thái, bởi vì nó bị dồn đến đường cùng mới gây nên cơ sự này” - hàng xóm của bị cáo chép miệng.

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến bị cáo không thể tin bàn tay mình đã tước đoạt mạng sống người khác. Những ngày trong trại tạm giam, bị cáo phải sống trong trạng thái bồn chồn, lo lắng đến mất ăn, mất ngủ. Nguyễn Hữu Thái quẫn trí, nghĩ về mẹ già, về con nhỏ, về tương lai của gia đình khi mất đi trụ cột và nỗi ám ảnh, trách móc từ phía người nhà nạn nhân. “Bị cáo đã sống trong những ngày đen tối nhất cuộc đời” - Nguyễn Hữu Thái thốt lên.

Giờ nghị án, người mẹ già tiến nhanh về phía bị cáo. Cảm nhận được nỗi lo lắng trong ánh mắt đấng sinh thành, Thái cầm lấy tay mẹ, cố trấn an: “Con bất hiếu khi không bảo vệ được mẹ trước sự ngông cuồng của đám bạn và càng bất hiếu hơn khi không thể chăm sóc được cho mẹ. Mẹ nhớ phải sống thật lâu, chờ đến ngày con ra tù nhé. Giờ phút này con không nỡ rời xa, nhưng… Con sẽ trở thành người lương thiện, sẽ làm lại cuộc đời…”.

Chưa dứt lời, người mẹ đưa đôi bàn tay nhăn nheo, gân guốc nắm chặt tay Thái, không nỡ rời xa. Nắng chiếu qua vành móng ngựa, đổ những vạch đen lên chiếc áo sơ mi sáng màu của bị cáo.

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast