Sài Gòn – những phút giây lịch sử.

“Trong cuộc đời chinh chiến với biết bao trận đánh tôi đã tham gia, nhưng được trực tiếp chứng kiến một đại tướng, tổng thống đối phương tuyên bố đầu hàng vô điều kiện thì chắc chỉ có một lần mà thôi”. Trong ngôi biệt thự rộng rãi, khang trang rợp bóng cây, rộn tiếng chim ẩn mình khiêm tốn ở một con phố nhỏ của Thành phố Hà Tĩnh, Thiếu tướng Hoàng Trọng Tình kể lại với tôi về những phút giây không thể nào quên của thời khắc 30 tháng Tư lịch sử…

Kỷ niệm 37 năm ngày giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước.

Mở toang cánh cửa vào Đà Nẵng.

Sài Gòn – những phút giây lịch sử. ảnh 1
Xe tăng T-54 số hiệu 390 của Quân đội nhân dân Việt Nam trong sân dinh Độc Lập

Tháng 9/1973, Hoàng Trọng Tình được giao làm Chính trị viên Tiểu đoàn 9, Trung đoàn 66, Sư đoàn 304 của Quân đoàn 2. Cả Tiểu đoàn và Trung đoàn đều lập được thành tích đặc biệt xuất sắc trong chiến dịch năm 1972 và là đơn vị đầu tiên của Sư đoàn 304 được tặng danh hiệu Anh hùng LLVT. Tháng 7/1974, Sư đoàn được Bộ Tổng tham mưu điều từ Quảng Trị vào tăng cường cho Quân khu 5 tấn công tiêu diệt chi khu quận lỵ Thượng Đức, đập tan cánh cửa phía Tây vào Đà Nẵng, mở rộng vùng giải phóng.

Qua 10 ngày thử thách ác liệt, cùng với các đơn vị bạn, Trung đoàn 66 một lần nữa chứng minh được hào khí anh hùng của mình, cắm lá cờ cách mạng lên chi khu Thượng Đức. Trong dày đặc khói mù của thuốc súng và bom đạn, đứng nhìn quận lỵ Thượng Đức tan hoang, đổ nát, Hoàng Trọng Tình không thể tin được chiến thắng đã là một sự thật hiển nhiên. Bởi Thượng Đức là cánh cửa thép bảo vệ phía Tây Đà Nẵng, là đại bản doanh của Quân đoàn 1 ngụy do Tướng Ngô Quang Trưởng chỉ huy. Ba năm liền từ 1968 – 1970, quân ta đã nhiều lần tấn công Thượng Đức nhưng không thành công. Và lần này, trước hệ thống phòng thủ hết sức kiên cố của địch, Trung đoàn 66 của anh đã phải chịu tổn thất khá nặng nề mới giành dật được. Cuối cùng thì lời tuyên bố ngạo mạn của kẻ địch hôm nào: “Nước sông Vu Gia có chảy ngược thì Việt cộng mới lấy được Thượng Đức” đã trở nên huênh hoang, trống rỗng.

Sau nhiều tháng tổ chức lực lượng mạnh hòng tái chiếm Thượng Đức không thành công, Trung đoàn 2 của Sư đoàn 3 và Sư đoàn dù số 1 được coi là đơn vị thiện chiến bậc nhất trong tổng dự bị chiến lược của Nguyễn Văn Thiệu đã bị đánh tan. Địch tiếp tục tung lữ đoàn 369, Sư đoàn Thủy quân lục chiến lên ngăn chặn quân ta mở rộng địa bàn chiến lược vào Đà Nẵng. Từ ngày 24 – 27/3/1975, Trung đoàn 66 chuẩn bị bước vào một trận đánh lớn tiêu diệt Lữ đoàn 369 nhằm “nhổ” phăng cái chốt chặn đối diện với mình. Hoàng Trọng Tình nay được điều về làm Chính trị viên Tiểu đoàn 8, chỉ huy tiểu đoàn phòng ngự phía trước ở khu vực Bàn Tân 2. Khoảng hơn 4 giờ sáng, ngày 27-3, anh nhận được lệnh của Chính ủy Trung đoàn Lê Xuân Lộc: nhanh chóng tổ chức tiểu đoàn thành lực lượng tiến công mở đầu, theo trục đường 14 đánh thẳng vào sân bay và trung tâm thành phố. Lồng ngực anh và các cán bộ, chiến sỹ tiểu đoàn như muốn vỡ òa vì sung sướng khi nghe phổ biến nhật lệnh của Đại tướng Tổng Tư lệnh: “Thần tốc, táo bạo, nhanh chóng đánh chiếm thành phố Đà Nẵng”. Chính ủy Lê Xuân Lộc quán triệt thêm: phải hết sức tranh thủ thời gian, không để mất thời cơ. Chỗ nào địch cứng thì bỏ qua, lấy mục tiêu chiếm thành phố làm chính. Đây là lần đầu tiên các anh nghe nhắc nhở một cách đánh khá lạ. Nhưng linh tính báo có một điều gì đó hệ trọng sắp xảy ra nên ai nấy đều háo hức, chờ mong.

Không kịp thổi cơm, Chính trị viên Hoàng Trọng Tình cho anh em ăn lương khô rồi theo trục đường số 14 chọc thẳng vào Đà Nẵng. Một cảnh tượng hỗn độn diễn ra trên suốt dọc đường. Dân chạy loạn, địch chạy trốn, đan xen nhau, nhốn nháo không kể xiết. 2 giờ sáng ngày 29-3 quân ta chiếm luôn quận lỵ chi khu Ái Nghĩa, 4 giờ sáng hôm sau vào được trung tâm thành phố. 12 giờ trưa thì hoàn toàn làm chủ sân bay Nước Mặn và một số mục tiêu trong nội thành Đà Nẵng.

Hàng vạn tù binh ngụy bị dẫn về chỗ tập trung, vẻ mệt mỏi, chán chường. Hơn 1 ngày đêm, Hoàng Trọng Tình và các chiến sỹ đã vượt qua 40km với bao lực lượng, phòng tuyến cực mạnh của kẻ địch chốt giữ. Nhìn thành phố lung linh, rực rỡ sắc màu, hôm qua còn là nỗi ước ao, nay đã về tay mình, mọi người vẫn còn ngỡ ngàng như trong mơ.

Củng cố lực lượng, bổ sung đạn dược và quân dụng đơn vị lại cùng sư đoàn, quân đoàn làm một cuộc hành quân thần tốc dọc theo miền duyên hải trục đường 1. Chỉ sau 11 ngày đơn vị đã vượt qua chặng đường dài gần một ngàn km xuyên qua 3 quân khu, đi qua 11 tỉnh, 18 thị xã của địch. Trong đó nổi bật nhất là tiêu diệt và làm tan rã 5.000 tên địch, giải phóng thị xã Hàm Tân, góp phần đập tan hệ thống phòng thủ Sài Gòn từ xa trên hướng Đông của Mỹ - ngụy.

Những thời khắc lịch sử.

Đúng 17 giờ ngày 26/4/1975, Quân đoàn 2 được lệnh tấn công. Sư đoàn 304 của Hoàng Trọng Tình đánh vào căn cứ Nước Trong, là điểm phòng ngự rắn nhất còn lại của địch trên hướng Đông Nam Sài Gòn. Ròng rã gần 3 ngày đêm giành dật quyết liệt, hai bên đều bị tổn thất lớn, đến 10 giờ sáng ngày 29/4/1975 chúng ta hoàn toàn làm chủ khu vực Nước Trong và ngã ba đường 15, sẵn sàng tiến quân vào Sài Gòn.

Trung đoàn 66 là lực lượng chủ yếu, nằm trong đội hình thọc sâu gồm cả xe tăng, pháo binh, công binh, tấn công vào nội thành, với mục tiêu chủ yếu là Dinh Độc Lập.

Trước sức mạnh như triều dâng bão cuốn của quân ta, xe tăng M113 chở quân tiếp viện hốt hoảng húc vào nhau và trở thành những đống sắt vụn bất động trước hỏa lực của B40, B41 và pháo bắn thẳng. Tăng cháy, địch bỏ chạy trong nhao nhác, hoảng loạn vẫn không làm người dân Sài Gòn bận tâm. Bà con mở toang cửa sổ, kéo lên đứng chật ban công các nhà cao ốc, hồ hởi ngắm địch thua, tung hoa, tung kẹo xuống xe quân giải phóng. Đúng 11 giờ ngày 30/4/1975, lực lượng thọc sâu đã chiếm được Dinh Độc Lập, bắt gọn cả Tổng thống Dương Văn Minh lẫn một số thành viên nội các Sài Gòn.

Hoàng Trọng Tình chỉ thị cho Đại đội 5, Tiểu đoàn 8 nhanh chóng luồn lách qua các chướng ngại, lao thẳng vào cổng Đài phát thanh ngụy. Đài nằm trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm đối diện với Cục an ninh quân đội. Khi quân ta tiến vào Cục an ninh thì không còn bóng dáng một ai. Đồ đạc, giấy má, tài liệu bừa bãi, ném vương vãi khắp nơi. Tên Đại tá Cục trưởng an ninh trong cơn hoảng loạn, dùng súng giảm thanh tự sát chết ngay tại phòng làm việc.

Thiếu tướng Hoàng Trọng Tình đang kể lại diễn biến đánh chiếm Đài Phát thanh Ngụy quyền Sài Gòn, ngày 30-4-1975
Thiếu tướng Hoàng Trọng Tình đang kể lại diễn biến đánh chiếm Đài Phát thanh Ngụy quyền Sài Gòn, ngày 30-4-1975

Chiếm giữ xong Đài phát thanh, Hoàng Trọng Tình giao nhiệm vụ cho Đại đội 5 bảo vệ nghiêm ngặt, an toàn cho Đài để chuẩn bị cho Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng. Mặt khác, nhờ bà con đi tìm các nhân viên của Đài đang lẫn trốn trở về vị trí làm việc. Hơn 11 giờ trưa ngày 30 tháng Tư, chiếc xe Zep do Trung đoàn phó Nguyễn Xuân Thệ và một số sỹ quan cùng đi áp giải Dương Văn Minh và Thủ tướng Vũ Ngọc Mẫu dừng lại trước thềm Đài. Ông Minh ăn mặc dân sự, quần áo màu sẫm, cốt cách đạo mạo, xuống xe bước vào phòng thu của Đài.

Đúng 11 giờ 30 phút ngày 30/4/1975 từ căn phòng lịch sử này vang lên lời tuyên bố đầu hàng vô điều kiện quân giải phóng miền Nam của viên tổng thống ngụy cuối cùng, Đại tướng 4 sao Dương Văn Minh. Cờ cách mạng tung bay ngạo nghễ trên nóc Dinh Tổng thống và các cơ quan, công sở ngụy.

Những người lính chúng ta trong những bộ quân phục mới toanh, không kể đơn vị, lạ, quen ôm chầm lấy nhau mà hôn, mà khóc. Những giọt nước mắt cảm động, vui sướng cứ thể tuôn chảy trên các khuôn mặt còn sạm đen mùi thuốc súng.

“Cảm nghĩ của tôi trong giờ phút thiêng liêng trọng đại trước chiến thắng vinh quang ấy thật khó tả nổi. Khi đối diện với Tổng thống Dương Văn Minh và chuẩn bị để ông ta đọc tuyên bố đầu hàng, tôi thầm nhớ lại chặng đường chiến đầu đầy khốc liệt, mất mát, hy sinh của Trung đoàn 66 anh hùng với bao đồng đội đã ngã xuống.”

Nhớ lại ngày 16/9/1973, Hoàng Trọng Tình vinh dự được cùng anh em đón 2 Thủ tướng Phi Đen và Phạm Văn Đồng vào thăm Quảng Trị. Tại điểm cao 241 Cam Lộ, khi Phi Đen đứng trên khẩu pháo 175 li “vua chiến trường” của quân ngụy bị ta thu giữ, tay phất cao lá cờ Quyết thắng, hô to: “hẹn gặp các đồng chí tại thành phố Sài Gòn”, các anh đầy háo hức, song nghĩ vẫn còn xa vời vợi.

“Trong cuộc đời chinh chiến của mình, có biết bao trận đánh đã đi qua, bao mất mát hy sinh đã nếm trải, nhưng được trực tiếp chứng kiến một Đại tướng Tổng thống đối phương mặt cúi gầm buồn bã đọc tuyên bố đầu hàng vô điều kiện thì chắc cũng chỉ có một lần mà thôi!”

Nói đến đây, nước mắt vị tướng chợt trào ra. Anh vội gỡ kính, rút khăn mù soa lau đi lau lại, nhìn xa xăm vô định. Tôi biết, anh đang nghĩ đến những đồng đội, đồng hương thân thương bao ngày đêm chia ngọt sẻ bùi, như Đại đội trưởng Chung, Chính trị viên Nam người Nghệ Tĩnh, Chính trị viên Diễn người Thanh Hóa…đã ngã xuống trước cửa ngõ Sài Gòn, không được cùng anh em tận hưởng những phút giây lịch sử.

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast