Một trái tim đau

1. Hôm nay anh rất vui. Tâm trạng anh hồ hởi, miệng anh không thôi cười và trái tim anh phấn khởi nhảy nhót trên suốt đoạn đường từ nhà đến cơ quan.

Truyện ngắn

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Bước vào phòng, anh gặp Loan đang loay hoay với cái máy tính. Loan vẫn được mệnh danh là “bà tám” của phòng nhờ vào khả năng thiên phú: chỉ cần ngồi một chỗ mà tường tận bất kể chuyện gì, từ tổng công ty đến từng chi nhánh. Cũng vì thế mà anh tránh tiếp xúc quá nhiều với Loan, anh không muốn mình trở thành câu chuyện làm quà cho người khác.

Nhưng hôm nay anh vui, anh thấy mình cần chia bớt niềm vui với ai đó.

Anh lại gần Loan, ân cần bảo: “Để anh sửa máy cho”. Một vài thao tác đơn giản, cái máy tính đã trở lại bình thường. Anh huýt sáo khe khẽ, rồi đáp lễ câu cảm ơn của Loan: “Hôm nay em mặc áo đẹp đó”.

Loan trợn mắt nhìn anh: “Sao hôm nay anh Hùng vui thế? Đang yêu à? Hí hí, đúng chóc rồi, anh Hùng đang yêu”.

Loan lại cười hí hí rõ to. Mọi hôm nghe cái giọng cười “bà tám” ấy là anh đã cau mày khó chịu. Hôm nay thì anh chỉ tủm tỉm rồi quay đi.

Ừ, thì anh đang yêu.

2. Vậy mà anh cứ nghĩ trái tim mình đã khô héo đến mức không thể hồi phục khi mối tình đầu tan vỡ.

Ngày ấy, đã cách đây vài ba năm rồi, mà khi nghĩ lại anh vẫn nhoi nhói đau. Anh trở nên thờ ơ với mọi sự, không thiết tha hẹn hò với bất cứ ai. Mẹ anh nóng như lửa đốt khi ngày ngày cậu con trai duy nhất vẫn lầm lũi đi về. Mẹ bảo: “Cưới vợ sinh con đi con, mẹ còn khỏe, mẹ còn trông cháu được”. Hết nài nỉ, mẹ chuyển qua dọa dẫm: “Con đã ba mấy rồi, không còn trẻ nữa đâu”.

32 tuổi, anh biết mình cần gì.

Một ngày anh xuống chi nhánh để giám sát tình hình kinh doanh, và trái tim của anh loạn nhịp khi nhìn thấy người ấy. Dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú. Người ấy di chuyển trong khu vực làm việc, liên tục tiếp khách hàng bằng những cử chỉ duyên dáng. Anh không thể rời mắt khỏi người ấy.

Những ngày sau, anh kiếm cớ để rời văn phòng và liên tục xuống chi nhánh. Anh chỉ loanh quanh ở khu vực mà người ấy làm việc. Anh tìm cách bắt chuyện, làm thân. Sau bao nỗ lực, người ấy đã nhận ra sự quan tâm của anh. Và sáng sớm hôm nay, anh nhận được một email của người ấy, mở đầu bằng từ “Anh” ngọt ngào. Trái tim anh như vỡ òa vì hạnh phúc.

3. Những ngày tiếp theo đối với anh gần như không phải hiện thực. Lúc nào anh cũng thấy mình đang bay bổng trên chín tầng trời. Anh khao khát cùng người ấy đến một nơi riêng tư, tránh xa cặp mắt tò mò của thiên hạ. Anh nhớ lại mối tình đầu, nhưng không phải với cảm giác xót xa. Anh nhớ lại mình đã sai ở đâu và ghi lòng tạc dạ để không mắc lại những sai lầm ấy. Anh không thể để mối quan hệ quý giá này gãy đổ. Xã hội ngày càng tiến bộ, rồi mọi thứ sẽ trở thành bình thường.

Mải nghĩ ngợi, anh không để ý bao quanh mình là một đám bạn trẻ đang cười nói rộn ràng. Anh chỉ giật thót mình trở về hiện tại khi nghe giọng một cô gái trẻ nũng nịu “anh Duy, anh Duy, lau đũa cho em”. Duy - tên người ấy. Theo phản xạ, anh ngước lên nhìn cô gái. Bên cạnh cô gái là người ấy của anh. Không lẫn đi đâu được cái dáng người mảnh khảnh, cái áo chemise kẻ sọc thân quen.

Anh choáng váng khi thấy người ấy đang dùng những cử chỉ duyên dáng quen thuộc để âu yếm chăm sóc cho cô gái. Lấy hết bình tĩnh cho giọng trở nên bàng quan, anh hỏi Loan lúc ấy đang chú mục vào tô hủ tiếu:

- Đám nào đấy?

Loan thờ ơ:

- Nhân viên dưới chi nhánh, hôm nay lên đây huấn luyện ấy mà.

- Còn cái cậu kia là ai? Cậu ấy nhìn ốm ốm, trắng trẻo như con gái ấy nhỉ - nói tới đây giọng anh tự dưng run rẩy.

Loan đột nhiên sôi nổi, tưởng như máu “bà tám” bây giờ mới kịp chảy về:

- Thằng Duy, bộ phận marketing. Con bé kế bên là người yêu nó đấy, nghe nói sắp cưới rồi.

Anh lấy hết sức bình sinh để đứng dậy, bảo Loan: “Chút nữa có họp, anh lên chuẩn bị tài liệu”. Chân loạng choạng, mắt anh như mờ đi. Cơn đau ở đâu dội về, xé trái tim anh thành trăm nghìn mảnh. Anh nhớ lời Cường nghẹn ngào trước khi ra đi: “Em không thể sống mãi thế này, em phải lấy vợ sinh con”. Cường đi để lại khoảng trống mênh mang, cho đến lúc anh tưởng mình đã tìm thấy ánh sáng le lói trong cuộc đời. Hóa ra chỉ là hư ảo.

4. Một đám thanh niên tụ tập ở góc quán nhậu, cười nói oang oang. Giọng một cậu vút lên:

- Ngay từ khi cha đó nhìn tao là tao biết chả không bình thường rồi. Chúng mày bày đặt cá cược làm gì cho uổng. Tao mới gửi cho chả vài cái email là chả lộ bản chất ngay. Vậy là tao thắng rồi nhé.

Tiếng cười rộ lên. Những ly bia cụng nhau côm cốp, bọt sủi trắng xóa.

Nguồn: Tuoitre.vn

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast