Ngọt ngào ngày xửa ngày xưa...

Ngày xửa ngày xưa…

Ấy là cái khởi đầu của cổ tích, khởi đầu cho chuyến phiêu lưu dài hơi của tuổi thơ trong lòng bà, lòng mẹ đến những cảnh giới lung linh, huyền ảo nhiều mơ lắm mộng, nơi mọi ước muốn bất khả thi của kiếp người đều có cơ may hóa khả thi. Chính thế mà cổ tích luôn luôn là Hứa địa với tuổi thơ . Nói nôm na thì sắc cổ tích luôn đẹp, hương cổ tích luôn thơm. Còn vị? Đương nhiên là ngọt; ngọt đến… lịm người! Nói thế còn chưa đủ độ hình dung. Phải gọi đó là cái ngọt ngào “bất khả tư nghị”, tức thị không thể nghĩ bàn, ai chưa ăn thì đố biết.

Mà thôi, nói chưa ăn thì buồn quá. Còn nỗi bất hạnh nào hơn bất hạnh không có tuổi thơ. May, con không thuộc vào trong số đáng buồn trên. Con mồ côi cha, mồ côi bà nhưng vẫn còn mẹ, nghĩa là vẫn còn có một phần tuổi thơ, vẫn biết thế nào là cái vị ngọt ngào ngày xửa ngày xưa…

Ấy là những đêm đông rúc đầu trong chăn, hít hà mùi mồ hôi thân thuộc tỏa ra từ áo mẹ - hay những đêm hè nồng nực ôm chiếu ra sân, ra thềm mà trải - câu cửa miệng của đứa trẻ thơ bao giờ cũng là: “Mẹ, mẹ kể chuyện đời xưa…”. Và mẹ, dù có díp mắt vì buồn ngủ, dù có mỏi mồm vì suốt ngày bận rộn la rầy quát tháo lũ con lêu lổng, vẫn không bao giờ nỡ để đôi mắt trẻ thơ đợi chờ trong đêm phải cụp xuống vì thất vọng. Vậy là cố gắng mà moi móc, mà sành soạn cái kho chuyện đời xưa đã dày công tích cóp đâu tận một thời lâu lắc, và ôm con, và thủ thỉ bắt đầu: Ngày xửa ngày xưa…

Có ai biết rằng, mẹ đang đem kí ức ngày xưa của mình cố làm khả thi cái khát vọng ngày nay của đứa con yêu, một nỗ lực tưởng chừng như không tưởng. Ấy vậy mà mẹ thành công, hầu như luôn thành công, bởi con tin mẹ lắm. Con tin lời dẫn chuyện ngọt ngào đằm thắm của mẹ chính là lời cô tiên trong cổ tích (mà, có khi cả mẹ cũng là… cô tiên, ai mà biết được). Cổ tích của mẹ thường là kết thúc có hậu, hay nếu nó không có hậu thì (sau này mới biết) mẹ cũng cố xoay xở làm sao để thêm vào cho con cái hậu, chính thế mà con luôn thỏa mãn, luôn vừa lòng khi chuyện đi vào hồi kết. Và con yên tâm chìm vào giấc ngủ yên bình không bứt rứt, trở trăn. Và, cũng không biết bao nhiêu lần, cổ tích mẹ hóa thân thành giấc mơ con để con được chính thức sống cùng cổ tích, được hạnh phúc trọn vẹn, đủ đầy dẫu chỉ là hạnh phúc trong mơ…

Sau này khi lớn lên, biết chuyện thêm thắt, con hỏi mẹ vì sao, mẹ cười: Con người ta bất hạnh ngoài đời đủ rồi, đừng nên bất hạnh cả trong mơ… Mẹ dừng, không nói thêm và con cũng chẳng hỏi gì thêm.

… Không! Mẹ ơi, con không bất hạnh nhiều như mẹ nghĩ đâu, bởi con còn có mẹ. Con còn có một tuổi thơ ngọt ngào cổ tích. Con bôn ba hơn nửa cuộc đời mới chợt nhận ra: mẹ chính là cổ tích!

Câu chuyện cổ tích tuyệt vời nhất của đời con!

Theo Tạp chí Văn nghệ Quân đội

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast