Nàng hương

Có ai đó chạm khẽ vào vai. Va giật mình trở về thực tại. Tiếng pụt (*) Khiêm trầm trầm. Tiếng “mác lính” leng cheng. Bà Lung đẩy nhẹ tay Va. Cô nhớ mình đang là “Nàng Hương”, mà “Nàng Hương” thì không được sao nhãng việc thắp hương, rót rượu. Cô vội vã châm thêm hương cắm vào bát gạo đặt trên mâm cúng.

Đêm tĩnh mịch. Chỉ còn tiếng cười của mấy người đang chuẩn bị đồ lễ dưới gầm sàn. Va rót thêm rượu. Một chiếc đầu, bốn cái chân, một cái đuôi lợn, một con gà, một con vịt đã làm chín xếp đầy mâm. Ánh đèn thắp sáng gian nhà giữa làm Va thấy nóng bức. Cô cầm chiếc quạt nhỏ phe phẩy cho pụt Khiêm. Một chút gió thoang thoảng. Gương mặt pụt giãn ra đôi chút. Trong ánh sáng đèn dầu, nhìn pụt thật đẹp. Thân hình cao lớn dưới chiếc áo dài đến chân. Chiếc mũ pụt che kín mái tóc khiến đôi lông mày rậm thêm rắn rỏi. Đôi mắt lim dim, giọng then trầm ấm khiến Va bị cuốn theo từng nhịp, từng nhịp. Bài then “Khảm hải” trong lễ “làm khoăn”, cúng cầu cho linh hồn khỏe mạnh. Bài hát kể về chàng mồ côi phải làm đầy tớ chèo thuyền vượt biển. Va thấy mình bồng bềnh trôi theo điệu then huyền diệu.

*

* *

Va thấy mình trong đám cưới. Đám cưới to lắm. Người ngồi kín sàn, kín cả gầm sàn. Toàn người lạ. Họ ăn mặc cũng lạ lắm, như người “mường trên”. Có người đến kéo tay cô vào mâm. Đôi mắt sáng, bờ vai rộng, thân hình lực lưỡng. Va giật mình, pụt Khiêm? Chàng trai mỉm cười nhìn cô, không nói. Hàm răng trắng và nụ cười làm Va đỏ mặt. Cô bẽn lẽn cầm đũa. Xôi xanh, xôi đỏ gói lá dong. Thịt lợn, thịt gà đầy mâm. Chén rượu đầy ăm ắp. Một phụ nữ đưa chén cho Va. Hương rượu nếp thơm ngào ngạt. Vị rượu hoẵng ngọt lừ. Va thấy mình chuyếnh choáng. Cô bồng bềnh trôi giữa cánh đồng lúa xanh ngút ngắt. Cô thấy mình theo chân chàng trai về một túp lều nhỏ. Túp lều làm Va có chút hờn tủi. Chàng trai nắm tay cô dẫn vào lều. Bàn tay chai sần nhưng ân cần của chàng làm Va ấm lòng. Cô không nghĩ nhiều đến sự chật hẹp. Vòng tay rắn chắc và bờ ngực chàng rộng rãi. Với Va, thế là đủ ấm áp, đầy yêu thương. “Ngày ngày anh sung sướng/ Em khổ tưởng chết đi/ Anh không hề nhòm ngó/ Bỏ mặc em đói nghèo...”. Điệu then buồn bã văng vẳng bên tai. Cuộc sống của Va giờ đây gắn bó với túp lều nhỏ nơi góc ruộng. Phía bên kia, nhà anh chồng năm gian gỗ lim. Chị dâu thương hai vợ chồng cô nhưng chỉ là phận đàn bà. Ngày qua ngày, sức lực Va cạn dần. Cô không thể cầm nổi đôi ống ra suối lấy nước. Không thể nấu cho chồng bữa cơm, không thể vá cho chồng manh áo rách. Chỉ có ánh mắt, nụ cười, những cái ve vuốt của chồng mới níu giữ Va lại. Mỗi khi được ở bên chồng, lòng Va đầy ắp cảm xúc. Cô vui sướng và muốn được ở lại nơi này. Mãi mãi.

Minh họa: Lê Huy Quang
Minh họa: Lê Huy Quang

Một buổi chiều, nắng hiu hắt trên khóm rong giềng hoa đỏ. Vài tia nắng vàng vọt rọi qua mái lều lợp lá cọ rách bươm. Không khí oi bức, ngột ngạt. Va thấy khó thở. Không khí đặc như bùn. Cô há mồm như con cá cạn nước. Cô chống tay ngồi dậy nhưng không nổi. Cô giơ chân mình lên và hoảng hốt thấy bàn chân mỗi lúc một nhỏ đi như chân đứa bé. Cô hét lên nhưng không có âm thanh nào phát ra. Cô muốn vùng vẫy mà không được. Đầu nặng trĩu. Những câu then mà cô đã nghe trong bao nhiêu lần làm “Nàng Hương” vọng lại ám ảnh, day dứt “Chị thương em nước mắt ứa ra/ Chị lại gần khẽ bảo: Rách hết rồi/ Lên nhà chị lấy kim khâu lại mau em!”

“Em chú tằng tịu với chị dâu/ Hằm hằm anh mang dao đi mài/ Hằm hằm anh mang gươm đến chém/ Chém đầu em treo ngọn cọ/ Chặt chân em treo ngọn vông…”

Va rùng mình. Phải chăng mình là vợ người em mồ côi trong “Khảm hải”. Chồng mình sẽ bị chém? Va thấy lòng mình quặn thắt.

- Đừng! Đừng chém chồng tôi.

Va cố hết sức trườn ra. Cô ngã vật xuống nền đất. Chân tay đau buốt như dập nát hết cả. Va không quan tâm. Lòng cô đang chảy máu. Trái tim cô đau như ai lấy gai cọ chọc vào. Va lê lết ra cửa lều. Tiếng người tớn tác. Tiếng chân chạy lịch bịch. Tiếng ai đó vọng lại:

- Chồng mày bị chém rồi! Đầu nó bị treo ngọn cọ, chân nó bị treo ngọn vông...

Màu nắng loang đỏ thành máu. Mặt trời đỏ rực. Tim Va bị ai bóp chặt rồi dứt ra. Hơi thở tắc nghẹn. Va bay lên, bay lên.

Chợt có ai đó túm tay Va kéo lại. Bàn tay rắn chắc và nóng rực. Mắt Va tối sầm lại. Những hơi thở đầu tiên quay về chậm chạp và ngắt quãng. Va cố gắng mở mắt. Mấy người đàn bà đang xúm lại xoa ngực, xoa tay, bóp chân cho Va. Tiếng bà Lung thở phào.

- May quá! Mày về rồi. May mà pụt Khiêm cao tay. Nếu không là mày ở lại “mường trên” rồi!

Va cố ngồi dậy. Chân tay bải hoải như vừa qua một cơn say. Pụt Khiêm nhìn cô. Đôi mắt đầy lo lắng:

- Cô không sao chứ?

Va lắc đầu. Cô thấy xấu hổ vì không làm chủ được mình, không làm tốt công việc của “Nàng Hương”. Cô ngồi dậy châm thêm hương. Pụt Khiêm giữ tay cô lại.

- Thôi, cô nghỉ đi...

Cảm xúc dịu dàng dâng lên trong lòng Va. Bàn tay này, giọng nói này đã làm Va rất vui trong giấc mơ, làm cho cô không muốn tỉnh lại. Cô bẽn lẽn rụt tay về rồi đứng dậy đi ra phía cửa. Đêm lung linh ánh trăng. Phía rừng cọ, một cơn gió rì rầm cất lên êm êm...

*

* *

Trăng buông từng giọt ngoài cửa sổ. Mái cọ nhà sàn đẫm ánh trăng. Giấc ngủ chờn vờn lẫn tiếng then. Va trở mình. Đã mấy lần Va đi làm “Nàng Hương” cho các đám cúng “khoăn” nhưng chưa bao giờ như vậy. Người già vẫn kể về nàng Hai, người làm “Nàng Hương” giỏi nhất vùng. Một lần, nàng theo hầu pụt Kía. Pụt Kía mải mê “Khảm hải”, không để ý đến “Nàng Hương” của mình. Khi xong việc thì nàng Hai đã thiếp đi mê mệt. Nàng không tỉnh lại nữa. Nàng đã là người mường trên. Dân bản lập miếu Nàng bên bến sông. Từ đấy những người đi làm “Nàng Hương” thường tới đó thắp hương.

Va ngồi dậy. Cô đưa tay vấn mái tóc dài. Trăng xuyên qua cửa sổ, chảy tràn dưới tay cô. Ánh mắt lo lắng của pụt Khiêm làm Va ửng hồng đôi má. Không phải là ánh mắt sắc lạnh của pụt Lang, không phải là đôi mắt hấp háy của pụt Chẩn. Ánh mắt pụt Khiêm ấm áp và yêu thương như mắt chàng mồ côi. Bất giác Va sờ lên vai. Vòng tay rắn chắc, vầng ngực vững trãi và làn môi thơm, Va nhớ rõ như nó ở ngay đây. Không phải là giấc mơ. Va thấy mặt mình nóng ran. Không thể như thế được! Va chưa ở gần chàng trai nào đến thế! Cô ngượng ngùng nằm xuống, kéo chăn chùm kín đầu. Mình không được nghĩ đến chàng mồ côi, nghĩ đến pụt Khiêm. Chàng mồ côi chỉ có trong bài then “Khảm hải”. Pụt Khiêm thì đã có vợ rồi. Vợ pụt cũng đẹp lắm! Mình phải quên đi thôi. Va cố nhắm mắt lại. Ánh trăng lặng lẽ rút ra ngoài cửa sổ. Va đưa tay sờ khe khẽ lên môi mình. Hơi ấm vẫn còn lẩn quất đâu đây.

*

* *

Nhà Ta Thương làm khoăn. Mẹ không cho Va đi làm “Nàng Hương”. Mẹ bảo những người “Khoăn ón” (nhẹ vía) như Va dễ bị “phi nhăm” (ma nhập). Mẹ sợ Va bị thêm một lần sẽ không tỉnh lại nữa. Va cũng không muốn làm “Nàng Hương” cho pụt Chẩn. Va sợ ánh mắt của ông ấy. Bây giờ, Va chỉ muốn làm “Nàng Hương” cho duy nhất một người.

Trăng mười sáu treo ngang đỉnh Khau Hốc. Trăng rắc bụi vàng xuống thung lũng Nậm Ngoan. Rừng cọ xõa bóng xuống chân ruộng. Va tựa nhẹ vào vai Khiêm. Trái tim cô rộn ràng. Không phải trong túp lều rách nát. Không có ánh mặt trời màu máu. Chỉ còn thân hình vững chãi của chàng mồ côi. Chỉ còn ánh mắt sáng như sao và đôi môi thơm mùi cốm. Va thấy người như say, như không còn ở thực tại. Cô vươn người ghé sát vào mặt Khiêm. Đúng là chàng rồi, chàng mồ côi! Cô nhắm mắt đặt môi mình lên môi Khiêm. Một cảm giác lâng lâng lan tỏa khắp người. Như luồng nước mát chảy lan khắp thửa ruộng khô nứt nẻ. Va choàng tay ôm lấy cổ Khiêm ghì chặt. Bàn tay rắn chắc giữ vai Va lại:

- Va à! Tôi có vợ rồi.

Câu nói như một tiếng sấm rền. Va vẫn như người mê muội:

- Không phải là tôi sao?

- Không phải là “Khảm hải”. Tôi...

Va buông tay, gục mặt. Không phải là giấc mơ cùng chàng mồ côi. Cô ngồi tựa vào gốc cọ già. Như có một nhát dao chặt, khoảng cách giữa hai người rộng ra. Va thấy lòng mình cũng có ai chặt. Vết thương mỗi lúc một hằn sâu. Va úp mặt vào hai bàn tay.

- Sao anh còn đến đây?

- Tôi không biết! Tôi... muốn gặp Va... một lúc thôi!

Câu nói buông xuôi lẫn vào tiếng gió. Rừng cọ xào xạc, lao xao. Gió dồn ánh trăng chạy về phía cánh đồng. Một khoảng tối xẫm tràn lên rừng cọ.

“Hằm hằm anh mang dao đi mài/ Hằm hằm anh mang gươm đến chém…”

Tiếng hát then hòa vào tiếng reo rừng cọ. Va thấy trái tim mình loạn nhịp. Không phải là em chú yêu chị dâu. Không phải là ngày chàng mồ côi bị chém. Vậy mà Va thấy tim mình nhói lên. Nước mặt chảy như ánh trăng. Nước mắt chảy qua kẽ ngón tay ướt đầu gối. Không phải là “Khảm hải” mà sao cuộc đời còn ngang trái, còn nhiều nước mắt. Va vùng dậy, bỏ chạy. Một bóng người lẩn sâu thêm xuống bóng tối dưới gốc cọ như một con chồn ác. Khiêm đứng dậy bước xuống con đường loang loáng trăng. Chưa bài then nào khó và làm Khiêm mệt mỏi, rã rời đến thế.

Người đàn bà túm tóc Va giữa chợ. Hai cái tát nảy đom đóm mắt. Xoỏng cải non trước mặt Va tung tóe. Mái tóc dài xổ tung. Người đàn bà dúi đầu Va xuống. Va bối rối, hoảng hốt không hiểu tại sao. Cô cố giữ tóc và kêu lên yếu ớt.

- Bỏ tôi ra! Sao lại đánh tôi?

- Sao à? Già mồm à... Mày ngủ với chồng tao còn hỏi sao à!

Người đàn bà vừa chửi vừa dúi đầu Va. Đám đông xúm lại xôn xao. Không ai xông vào can cả. Va vùng lên xô người đàn bà ra.

- Tôi không ngủ với ai cả. Bà đừng nói oan như thế...

Người đàn bà lại xông vào thì một bàn tay giữ lại. Một người đàn ông chặn trước mặt hai người. Người đàn bà gào to:

- Mày không cho tao đánh nó! Mày ngủ với nó nên bênh nó à...

Khiêm nhíu mày. Mặt anh đỏ lựng lên vì xấu hổ và giận dữ. Đôi mắt anh như có lửa. Khiêm gằn giọng:

- Ai bảo thế?

- Ông Chẩn bảo thế! Ông ấy bảo thấy hai người ngủ với nhau trong rừng cọ.

Trong một thoáng, mặt Khiêm trắng bệch rồi tái đi:

- Ngốc thế! Thế mà cũng tin được à? Ở nhà sao không hỏi lại ra đây gây chuyện. Không thấy ông Chẩn thù tôi à? Ông ấy làm pụt không giỏi như tôi. Người trong bản không quý, không đón. Ông ấy ghét tôi nên nói xấu! Không biết nghĩ à?

Người đàn bà khựng lại. Nhìn vào mắt chồng, lửa trong người cô như tắt hẳn. Ừ nhỉ! Tại sao mình không nghĩ đến điều này nhỉ? Tại sao mình lại nghe người ta xui làm xấu mặt chồng giữa chợ? Người trong bản có còn ai tin, ai quý chồng mình? Người đàn bà cúi gầm mặt. Nước mắt chảy ra.

- Thôi! Xin lỗi người ta rồi về đi!

Người đàn bà cun cút nhặt rau cải vào xoỏng cho Va rồi cúi mặt bước. Va ngẩng lên. Đôi mắt sáng nhìn cô đầy đau đớn. Cô quay đi. Khiêm cũng quay bước. Như hai người đi về hai mường khác. Trái tim Va lại nhói lên. Câu hát then vẩn lên theo gió:

“Cay đắng lắm, cực nhục thay/ Chao ơi, trời đất ơi!”

Những đêm trăng suông, Va thường ngồi nhìn ra cửa sổ. Cánh đồng trải dài về phía chân núi bàng bạc. Tiếng dế kêu rền rĩ cho đêm thêm âm u. Gió thổi những hồi dài trên mái cọ. Tiếng con mèo động đực gào rú trên rừng vầu sau nhà. Va thấy lòng mình rời rã. Cô không thiết đi chơi cùng chúng bạn. Mấy đứa bảo chắc vì Va sắp lấy chồng. Va không biết. Cô không muốn lấy chồng nhưng ngày ấy cũng sắp đến rồi. Cô chỉ thấy nhớ, chỉ muốn gặp một người. Không phải chàng mồ côi. Người có khuôn mặt của chàng mồ côi. Người có giọng nói của chàng mồ côi. Va thấy lòng mình héo đi. Ước gì mình được nhìn thấy mặt người, được nghe giọng then ấy. Chỉ cần thế thôi...

*

* *

Nhà Ta Thương làm đám cưới. Năm ngày nữa cũng đến đám cưới của Va rồi. Nhà chồng Va bên kia sông. Một thằng trai mới mười lăm tuổi nhưng nhà nó có bảy chục cân gạo nếp, bảy mươi cân lợn, bảy mươi lít rượu, bảy đồng bạc trắng, bảy con gà thiến... để xin cưới. Ăn hỏi từ năm trước, năm nay cưới vừa đẹp tuổi. Người già bảo thế. Va chỉ biết nghe, không biết cãi. Con gái lớn thì bố mẹ gả chồng. Sinh ra ở bản này là thế. Va vẫn chưa biết mặt chồng!

Va sang giúp đám cưới bê mâm. Gần một trăm mâm cỗ. Ngôi nhà sàn bảy gian chật kín. Ăn ba ngày. Người ra vào tấp nập. Mổ một con trâu và ba con lợn to như con bê. Lượt cỗ này dọn, lượt cỗ khác lại bê lên. Mùi khói bếp, mùi mỡ lợn, mỡ trâu bám vào không gian đặc quánh hơi người. Mệt mỏi nhưng không thể trễ việc. Ông trưởng bếp luôn mồm quát giục. Lửa cháy đùng đùng làm những khuôn mặt nấu bếp đỏ lựng. Va hối hả chạy lên, chạy xuống cầu thang bưng dọn mâm. Mắt Va vẫn ngóng ra cổng. Va biết Khiêm không hay đến đám cỗ cưới. Khiêm là “Pụt” nên không muốn ăn uống chung với mọi người. Biết vậy nhưng cái bụng vẫn như có lửa đốt, đôi mắt không nghe theo cái đầu. Biết đâu “chàng mồ côi” sẽ đến. Va chỉ mong được gặp chàng một lần thôi, trước khi lấy chồng. Rồi Va sẽ quên, sẽ quên “Nàng Hương”, quên chàng mô côi và cả bài then “Khảm hải”.

Một người say rượu bước lảo đảo xô phải Va. Bát canh bí vừa múc trong nồi đổ ụp vào tay. Nóng như lửa đốt. Rát buốt tận gan ruột. Một bàn tay túm lấy Va kéo về phía máng nước. Nước nguồn xối vào tay làm giảm cái nóng, cái rát. Cô giật mình khi nhận ra người kéo mình đi ngâm tay.

- Anh đến từ bao giờ?

- Tôi đến một lúc rồi. Tại Va bận nên không nhìn thấy.

Va bỏ tay ra khỏi dòng nước lạnh. Cái nóng, cái rát quay lại. Nước mắt Va trào ra không rõ vì đau hay tủi:

- Tôi sắp lấy chồng rồi!

- Bao giờ? - Khiêm giật mình.

- Năm ngày nữa!

Khiêm cúi xuống cầm tay Va dúi vào dòng nước máng. Mặt Khiêm tái đi. Môi Khiêm run run:

- Phải ngâm cho đến lúc hết nóng, hết rát. Tối ngày kia, tôi đợi ở rừng cọ!

Có tiếng chân người. Ông Ta Thương đến hỏi thăm Va. Khiêm tránh mặt vào nhà sàn, ngồi vào mâm cỗ.

*

* *

Đêm không trăng. Trời se lạnh. Va gục mặt vào ngực “chàng mồ côi” của mình, không ngại ngùng, ngượng ngập. Cô khóc. Nước mắt hoen ngực áo. Ngày kia Va theo chồng về bên kia sông, như chàng mồ côi thành sa dạ, sa dồng chèo thuyền vượt biển. Biết có còn gặp lại nhau, nhìn thấy nhau? Như thế làm sao Va sống nổi! Vòng tay Khiêm siết chặt. Va nhỏ bé biết bao nhiêu, vậy mà anh không thể cưới Va về làm vợ. Mấy ngày không gặp, anh nhớ cô tới mụ mị cả người. Nhưng Khiêm là “Pụt”, Khiêm không thể bỏ vợ, không thể cưới Va. Khiêm thấy khóe mắt mình cay cay. Anh cúi xuống Va. Mùi thơm nhẹ như hương lúa. Hơi thở anh thơm hương rượu nếp. Hơi thở quyện vào nhau nồng nàn hương mật. Đám cỏ mềm ướt đẫm sương đêm. Những cơn gió mơn man trên cánh đồng, rừng cọ. Cả hai ghì chặt, cuốn xiết. Gió nhẹ nhàng, ve vuốt hôn lên làn da đêm. Gió vờn trên rừng cọ, ngọn đồi, con suối. Đêm mênh mang tan ra. Gió cuốn vào đêm trong niềm hạnh phúc bất tận.

Một ánh sáng lóe lên trong đêm. Tiếng cười khùng khục xóa tan sự tĩnh lặng đê mê trên rừng cọ. Một con dao dí sát cổ Khiêm:

- Nằm yên đó! Để cho cả bản thấy cái mặt đểu của mày. Xem còn ai tin mày là một thày pụt tốt! Ới làng ơi...

Khiêm vùng dậy. Bằng một cái gạt tay, con dao nhọn đã nằm gọn trong tay Khiêm. Cơn giận bùng lên như lũ quét, con dao cắm thẳng vào ngực kẻ phá đám kêu làng. Giọng lão Chẩn tắc nghẹn. Lão lảo đảo gục xuống. Va thấy mắt mình hoa lên, ánh đèn bùng lên màu máu. Như buổi chiều trong giấc mơ “Khảm hải”, Va thấy chân tay mình co quắp. Sức lực rút đâu cạn kiệt cả. Va thấy mình được bế trên tay, sấp ngửa chạy trên những bờ ruộng nhấp nhô.

*

* *

Người già bảo đám cưới Va to nhất làng. Mẹ mặc quần áo đẹp và đeo chiếc vòng bạc trắng cho Va. Khuôn mặt Va nhợt nhạt. Ánh mắt thất thần. Ngoài kia, người ta ăn uống, nói cười rộn rã. Chỉ mình mẹ tất tả trang điểm cho con. Mẹ nhìn Va mà đau lòng quá! Nhưng mẹ cũng chỉ là đàn bà. Mẹ về làm dâu năm mười sáu tuổi. Mẹ sinh và nuôi Va lớn nhưng gả Va về đâu thì do bố quyết. Người đàn ông là trụ cột gia đình. Giờ đây, những người đàn ông đang ngồi uống rượu. Tiếng hò hét, hô hào uống cạn làm căn buồng nhỏ rung lên bần bật. Mẹ ôm Va vào lòng khóc rưng rức. Va lặng thinh. Cô không nói gì, không để ý đến những gì đang diễn ra quanh mình. Cô chỉ nhớ Khiêm đã đi rất xa, nhớ chàng mồ côi thành sa dạ, sa dồng, bị quan Slay bắt đi chèo thuyền vượt biển. Những lời then của chàng mồ côi hay chính những tiếng nói từ lòng Va.

“...Ở lại nhé cái nhà bốn góc/ ở lại nhé cây củi đương hồng/ ở lại nhé cái nồi miệng bằng/ ở lại nhé cái kiềng ba lưỡi/ ở lại nhé mái cọ bên ngoài che dột/ ở lại nhé sợi lạt buộc chắc bên trong.”

Những bước chân đờ đẫn bước xuống cầu thang. Hồn Va đang gửi trong câu hát. Câu hát then của người yêu dấu, của chàng sa dạ, sa dồng. Câu hát nâng bước chân qua tảng đá rửa chân, qua cái cổng tre thấp. Câu hát đưa Va qua con đường gập ghềnh ra bến sông. Những câu hát day dứt, xót xa.

“...Ở lại nhé ba tấc đất chôn nhau/ Ở lại nhé miếng đất bằng ta đứng/ Thân tôi khổ đến chết/ Dưới bãi chẳng sợi rơm/ Cổng vườn chẳng vỏ trấu.”

Đám rước dâu dừng lại bên bến sông. Con đò chờ sẵn. Cô dâu, chú rể và những người đưa đón bước xuống thuyền. Bước chân Va vẫn nhẹ bẫng, lâng lâng. Nước lờ đờ chảy. Nắng vàng lóa cát bến sông. “...Khổ không chết mới sống/ Chèo đi thôi chèo đi/ Nước biển đỏ như máu/ Nước biển nóng như lửa/ Cay đắng lắm đời sa dạ sa dồng.”

Con đò rẽ nước chầm chậm sang ngang. Tiếng cười nói xôn xao, đầy ắp. Chiếc áo dài đen, chiếc thắt lưng xanh làm Va thật đẹp nhưng không làm lòng Va vui. “Nước biển đỏ như máu/ Nước biển nóng như lửa”. Câu then “Khảm hải” làm Va choáng váng. Tai Va ù đi. Nắng hóa máu chảy lênh láng như buổi chiều chàng mồ côi bị chém. “Đợi tôi với chàng sa dạ, sa dồng. Tôi là vợ chàng thì tôi sẽ theo chàng. Tôi không sợ mười hai rán nước đầy thuồng luồng, ma quỷ. Tôi chỉ cần được ở bên chàng”. Cô đứng dậy. Một người vội vã níu cô lại. Va vùng vằng giật tay ra. Tiếng người kêu thét, nhốn nháo. Một vực xoáy bất ngờ hiện ra. Hun hút. Va bay lên. Không còn bàn tay nào níu giữ lại.

Sông Lô vẫn chảy. Miên man...

-------

(*) Pụt: Thầy cúng.

Theo LỤC MẠNH CƯỜNG/Vannghequandoi

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast