Những ngọn gió mùa thu hiền hậu đã thổi vào bao tâm hồn thơ trẻ, để rồi trong những lớn lên, trưởng thành, các thế hệ ấy lại khiến cho những cơn gió ấy dài thêm mãi...
Không nói về quá khứ, về những năm tháng chiến tranh đã đi qua, họ nói về con cháu, về xây dựng gia đình, làm kinh tế, về thói quen đời sống hằng ngày, những dự định, kế hoạch phía trước của tuổi già...
Khi mùa hạ bồi hồi gõ cửa, trong vô vàn thanh âm, sắc màu được gọi tên, nâng niu thương nhớ, còn đó cả một miền ký ức không dễ nhòa phai với bao buồn vui kỷ niệm học trò - mùa thi...
Trái tim cậu chủ quá lương thiện, tâm hồn cậu như những vì sao, tôi muốn cậu có một cuộc sống tốt hơn, có mái nhà ấm cúng, được đi học và được yêu thương...
Len ôm con gà vào bụng, bước thấp cao trên con đường đầy đá sỏi. Mẹ quang gánh đi phía sau. Sương sớm đùn lên hai bên con dốc, những ẩm ướt và thoáng lạnh sớm mai phủ buông trên bóng hai người lầm lũi đi về phía chợ...
Ngày Phương Trà nói muốn tham gia khóa huấn luyện dành cho lực lượng gìn giữ hòa bình, Trung tá Lê Hoàng Vũ hiểu rằng, để đi đến quyết định đó hẳn vợ mình đã cân nhắc rất lâu...
Lặng ngắm từng bông sen hồng bung nở giữa màu nắng tháng Năm vàng ruộm, lòng tôi lại rưng rưng nhớ về ký ức tuổi thơ, nhớ về Bác Hồ, về Làng Sen dấu yêu...
Bé bèn lén mẹ thả vào cái phi nước ăn gần gốc ổi. Rồi cũng bắt chước cô Tấm, tối đến, Bé mang cơm nguội ra cho cá ăn khi đi rửa chén, cá thì nhỏ, cục cơm nguội thì to...
Dinh Độc Lập một ngày đầy gió. Người ta thấy một gia đình đông đủ đi vào tham quan, chụp ảnh kỷ niệm. Sau đó, người đàn ông mặc quân phục, ngực đầy huy chương ngồi trên xe lăn chỉ cho người con trai xem những vết đạn bắn trên cổng dinh như một vết tích...
Khanh ngồi xuống ghế, trong lúc chờ đợi Ngân Hoa, cô chọn mở màn bằng Serenade của Schubert. Đó là một bài nhạc quen thuộc, quen đến mức cô như hòa vào nó ngay từng phím đàn...
Thụy nhớ lần đầu đến Tây Nguyên cô đã không thể nào rời mắt được. Giữa những con đường đất đỏ đó, màu hoa dã quỳ vàng rực lên hệt như một bức tranh khiến người ta nao lòng...
Tháng Ba, hằn sâu ký ức bao người bởi không chỉ có thiên nhiên đẹp đẽ, có vạn vật giao hòa; tháng Ba còn pha chút ưu tư về thời đoạn thiếu thốn, một thuở gieo neo giáp hạt đói no...
Các văn nghệ sĩ tham gia Trại sáng tác văn học nghệ thuật đã hiện thực hóa bằng 94 tác phẩm văn học nghệ thuật phản ánh sinh động về cuộc sống mảnh đất và con người Nghi Xuân (Hà Tĩnh).
Đây là dịp để các hội viên, nghệ sĩ được khám phá, trải nghiệm, phát huy tài năng, sáng tạo ra những tác phẩm mới có sức lan tỏa về vùng đất và con người Nghi Xuân (Hà Tĩnh).
Chương trình gặp gỡ, giao lưu giữa Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật Hà Tĩnh và Hội Văn học nghệ thuật Quảng Bình đã giúp các hội viên có thêm cơ hội được trao đổi kinh nghiệm trong hoạt động sáng tác.
Có lẽ người viết về Bác Hồ nhiều nhất và thành công nhất, sau nhà thơ Tố Hữu là nhà thơ Chế Lan Viên. Nhiều thế hệ học sinh đã biết đến tên tuổi ông qua bài thơ “Người đi tìm hình của nước”.
Năm nay Mận mười bảy, thân hình đã ra dáng thiếu nữ rồi. Mận nghỉ học từ hồi xong lớp 9. Thực tình so với đám bạn cùng tuổi thì Mận khờ khờ, chậm chạp nên nó trầy trật mới theo hết cấp hai. Bố mẹ nó thấy vậy thì bảo, thôi học không nổi nữa thì nghỉ, ở nhà phụ bà chăm mấy luống rau kiếm đồng ra đồng vào mắm muối. Mận vui ra mặt. Nó làm việc chăm chỉ lắm.
Lễ kỷ niệm 70 năm Ngày truyền thống Nhiếp ảnh Việt Nam là dịp để Nhiếp ảnh Hà Tĩnh nhìn lại những thành quả, khó khăn, đúc rút ra bài học kinh nghiệm, đẩy mạnh hơn nữa hoạt động sáng tạo nghệ thuật trong thời gian tới.
Khi những cơn mưa phùn nhẹ bắt đầu xuất hiện, ấy là lúc trên tờ lịch nghiêng nghiêng 2 chữ “lập xuân” - khí trời thay đổi, thời tiết trở nên ấm áp hơn, vạn vật sinh sôi sau kỳ ngủ đông và bắt đầu chu kỳ sinh trưởng mới… Và ấy cũng là lúc mùa lộc trở về xôn xao trên khắp núi cao, rừng thẳm, khắp ruộng đồng bát ngát, trên biển cả bao la của đất trời Hà Tĩnh…
Trong bài thơ này, con mắt của thi sĩ luôn nhìn “Tháng Giêng” trong sự vận động hướng về những non tơ, những tươi xinh: “Lụi tàn rồi mơn mởn/ Thời gian như cánh đồng/ Ngày xưa ta bé nhỏ/ Tháng Giêng còn nhớ không”.
Thung Mây, mùa xuân. Những ngọn gió núi như đôi cánh vô hình lướt êm qua những triền lau hoang liêu, bàng bạc khói. Mây mỏng phủ mờ đỉnh núi, chùng chình len lỏi vào đường đá quanh co, tràn ra như suối bềnh bồng phủ kín ngực đồi, thung lũng.
Tôi trở về quê sau nhiều năm xa cách. Ngỡ tưởng mình đã trưởng thành vậy mà lần này trở về thấy mình như một đứa trẻ. Chẳng phải vì tôi còn ngây thơ, khờ khạo mà vì bỗng dưng thấy lòng mình chơi vơi, lạc lõng…