- Thưa ông, rất cám ơn về tấm séc, nó sẽ giúp chúng tôi làm được rất nhiều việc thiện. Nhưng tôi phải nhắc một điều mà có lẽ ông quên. Chắc hẳn ông đãng trí vì tấm séc ấy, ông chưa ký tên...
- Ông lầm rồi, tôi không đãng trí đâu. Chẳng qua khi làm những việc hào phóng, tôi muốn thật kín đáo... Nếu ông cứ bắt phải ký, tôi buộc phải giúp đỡ hội từ thiện khác vậy.
* Một tổ chức từ thiện nọ nhận thấy rằng họ chưa bao giờ nhận được chút tiền quyên tặng nào từ một gã nhà giàu mới, người giàu có nhất thị trấn. Người đứng đầu tổ chức bèn đến gặp và thuyết phục ông ta đóng góp cho tổ chức.
- Theo chúng tôi biết thì thu nhập hàng năm của ông thuộc vào loại cao nhất ở đây. Vậy ông có thể quyên góp chút ít cho cộng đồng không ạ?
- Thứ nhất, các ngài có biết rằng tôi có người mẹ đang bệnh nặng, tiền thuốc thang tốn gấp nhiều lần thu nhập hàng năm của bà hay không?
- Dạ... dạ... chúng tôi không biết...
- Hay như tôi có người anh trai là một cựu chiến binh, bị mù và giờ phải ngồi xe lăn?
Vị khách bắt đầu lắp bắp xin lỗi nhưng đã bị cắt ngang:
- Hay như chồng của em gái tôi đã qua đời trong một tai nạn giao thông - giọng của gã nhà giàu lúc này nghe càng phẫn nộ hơn - chẳng để lại cho nó và ba đứa con nhỏ dại đồng xu nào?
Người khách, lúc này đã hoàn toàn nản lòng, nói:
- Tôi không biết nói gì hơn là...
Ðang sẵn một mạch, gã nhà giàu lại ngắt lời:
- Đó anh xem, vậy mà tôi còn chẳng cho họ đồng nào, việc gì mà tôi phải đóng góp cho các anh chứ?
Theo K.T (sưu tầm)/Thethaovanhoa