Học viện Solskjaer
00h30 sáng ngày đầu năm mới 2014, 2 tiếng trước chuyến làm khách của Cardiff trên sân Emirates của Arsenal, các máy quay của Sky Sports bắt được hình ảnh Solskjaer xuất hiện trên chiếc Roll Royces của tỷ phú Vincent Tan, chủ tịch Cardiff City.
Cựu danh thủ Na Uy cùng chủ tịch Cardiff ngồi cạnh nhau trên khán đài Emirates để chứng kiến Cardiff thua trận với tỷ số 0-2 cùng với Jimi Solbakken, người bạn thân kiêm đại diện, 20 phút sau khi trọng tài Jonathan Moss thổi còi kết thúc trận đấu, Solskjaer và Solbakken trao đổi rất nhanh trong hầm để xe của sân Emirates.
Chưa đầy 1 ngày sau, chính xác là lúc 00h45 ngày 2/1, Cardiff chính thức công bố Solskjaer là HLV mới của họ. Ông trở thành HLV người Na Uy đầu tiên tại giải Ngoại hạng Anh từ khi Egil Olsen dẫn dắt Wimbledon. Giấc mơ cầm quân tại Premier League của Solskjaer trở thành hiện thực.
Khi Solskjaer nhận chức, Cardiff đang ở vị trí thứ 17, chỉ hơn nhóm xuống hạng vỏn vẹn 1 điểm và còn 18 trận trước mắt. Vincent Tan cam kết chi tiền cho Solskjaer nâng cấp đội hình.
1 tuần sau ngày nhận chức, Solskjaer ký hợp đồng với Magnus Eikrem, cầu thủ đồng hương xuất thân từ lò đào tạo trẻ của M.U. Sau Eikrem là 2 cầu thủ Na Uy khác, Mats Moller Daehli và Jo Inge Berget.
Điểm chung của 3 cầu thủ này là gì? Họ đều có đại diện là Jim Solbakken. Eikrem và Daehli là học trò cũ của Solskjaer khi ông dẫn dắt đội trẻ M.U. Họ cũng là những thành viên của “Học viện Solskjaer” do công ty Dynamic Solution của Solskjaer và Solbakken thành lập; liên kết với Liên đoàn bóng đá Na Uy và tập đoàn năng lượng Staoil.
Không chỉ chiêu mộ những cầu thủ đồng hương, Solskjaer còn biến Cardiff thành một “Molde phiên bản 2”. Ông mời Mark Dempsey và Richard Hartis, những thành viên trong ban huấn luyện của Molde đến nước Anh. John Vik, một thành viên của Dynamic Solution được chọn làm tuyển trạch viên. Ngay cả anh rể của Solskjaer cũng được giao một vị trí quan trọng ở đội bóng Xứ Wales. Người đứng sau tất cả những quyết định nhân sự này, tất nhiên là Jim Solbakken.
Solbakken bắt đầu làm đại diện của Solskjaer khi cựu danh thủ này chuyển từ Molde sang M.U năm 1996. Thành công của “OLegend” tại Old Trafford giúp công việc làm ăn của Solbakken ngày càng trở nên hanh thông. Năm 2001, lần đầu tiên tên tuổi Solbakken xuất hiện dày đặc trên truyền thông khi ông đại diện của thân chủ của mình kiện Liên đoàn bóng đá Na Uy (NFF) về vấn đề liên quan đến hình ảnh cầu thủ.
NFF khi đó ký hợp đồng tài trợ dài hạn với hãng Coca Cola, nhưng đội bóng mà Solskjaer đầu quân là M.U lại là đối tác của Pepsi. Khi cựu danh thủ này xuất hiện trong quảng cáo Pepsi năm 1999, anh phải nhận án phạt của NFF. Cùng với luật sư Erik Flagan, Solbakken không chỉ “cãi” giúp thân chủ mình mà còn khiến NFF phải thay đổi điều lệ cho các trường hợp tương tự, giải phóng cho các cầu thủ khỏi sự ràng buộc hình ảnh với liên đoàn. Từ đó trở đi, NFF chỉ kiểm soát hình ảnh thương mại của các cầu thủ của họ khi họ làm nhiệm vụ cho đội tuyển quốc gia.
Sau vụ ồn ào đó, không rõ bằng cách nào Solbakken lại kết nối thành công với NFF để rồi sau đó, “học viện Solskjaer” ra đời. 25 tài năng bóng đá từ 14 tuổi được tuyển chọn khắp cả nước sẽ tham gia một khóa huấn luyện từ 22 đến 27/6 hàng năm tại quê hương Kristiansund của Solskjear với giáo án được danh thủ này và NFF cùng thông qua. Với mối quan hệ của mình, Solskjaer thường xuyên mời những người nổi tiếng đến đứng lớp, ví dụ như Rene Meulensteen và Mike Phelan, các trợ lý của Sir Alex Ferguson ở M.U .
Trên danh nghĩa là một khóa học với mục đích rất đẹp là “phát triển các tài năng trẻ Na Uy”, nhưng thực tế, nó lại là một cách “nuôi gà kiếm tiền” đầy tinh vi của bộ đôi Solskjaer và Solbakken. Những cầu thủ giỏi nhất của “học viện Solskjaer” đều trở thành “thân chủ” của “người đại diện” Solbakken và đi theo Solskjaer đến những nơi ông được bổ nhiệm, từ đội trẻ M.U, Molde cho đến Cardiff. Theo tính toán, Solskjaer liên quan đến 21 trường hợp chuyển nhượng các tài năng của “học viện Solskjaer”.
Kiếm tiền nhờ niềm tin
Mô hình “học viện Solskjaer” cuối cùng cũng phải dừng lại. Na Uy không phải là quốc gia sản sinh ra số lượng lớn các ngôi sao bóng đá. Ngay cả những sản phẩm “ưu tú” như Magnus Eikrem, Daehli hay Berget cũng chưa đủ trình độ để thi đấu ở Premier League như “thầy Solskjaer”. Eikrem có 6 trận cho Cardiff thì 5 trận là vào sân từ ghế dự bị, Daehli khá hơn có 7 trận xuất phát thì 6 lần bị thay ra, Benet là tồi tệ nhất với chỉ 1 lần được thay vào sân.
Solbakken dĩ nhiên đã nhìn ra vấn đề này, người đại diện mưu lược này bắt đầu tìm đến các tài năng từ châu Phi, đưa họ đến Na Uy trước khi chào hàng với các CLB lớn hơn. Mame Biram Diouf là những điển hình.
Mame Biram Diouf đến Na Uy năm 2006 từ thủ đô Dakar, Senegal. Mùa đầu tiên, anh ghi 10 bàn cho Molde giúp đội bóng này thăng hạng. Hai mùa tiếp theo, anh có thêm 35 bàn sau 64 trận. Mùa hè 2009, Solbakken đi khắp châu Âu để “chào hàng” cầu thủ Senegal.
Diouf đã ở rất gần CLB Groningen ở giải VĐQG Hà Lan. Thậm chí tiền đạo sinh năm 1987 đã đàm phán điều khoản cá nhân với CLB ở Eredivisie ngày 15/7/2009.
Hai ngày sau, vào khoảng 14h00 giờ địa phương tại Kuala Lumpur, một nhóm phóng viên người Anh tụ tập trong sảnh của khách sạn Mandarin Oriental ở thủ đô của Malaysia. M.U đang có một chuyến du đấu mùa Hè ở châu Á và CLB triệu tập một cuộc họp báo. Chỉ một vài giờ trước đó, một quả bom đã phát nổ tại khách sạn Ritz Carlton ở Jakarta (Indonesia), nơi là điểm dừng chân tiếp theo của Quỷ đỏ trong chuyến du đấu của họ. Đội bóng vì thế buộc phải hủy chuyến đi đến Indonesia, đó là nội dung chính của buổi họp báo. Phần còn lại là thông báo M.U đã chính thức ký hợp đồng với tiền đạo Mame Biram Diouf từ CLB Molde FK.
Bản hợp đồng có giá trị 4,5 triệu bảng cho một tiền đạo vô danh với truyền thông Anh, tất cả đều bất ngờ. Sau này Sir Alex thừa nhận rằng ông thậm chí chưa bao giờ xem Diouf thi đấu. Theo ký giả James Robson của tờ Manchester Evening News, HLV người Scotland đã quyết định sau khi nhận sự tham vấn từ Solskjaer. Người đại diện của Diouf tất nhiên là Jim Solbakken.
Diouf không bao giờ thể hiện được khả năng ở Old Trafford. Anh ra sân vỏn vẹn 5 trận ở Premier League , có 1 bàn trong 2 mùa giải là người của Quỷ đỏ.
18 tháng sau vụ chuyển nhượng Diouf, Solskjaer lại “đạo diễn” cho một vụ chuyển nhượng khác từ Na Uy cho M.U. Lần này là thủ môn Anders Lindegaard từ Aelesund, được “đích thân” Solskjaer đi xem giò và giới thiệu cho HLV Sir Alex Ferguson. Người đại diện cho Lindegaard là Atta Aneke, một đối tác kinh doanh của Jim Solbakken. Phía đội bóng Na Uy chỉ hy vọng được trả 700.000 đến 900.000 bảng cho vụ chuyển nhượng này, cuối cùng họ được đề nghị 4 triệu bảng và nhận về 3,5 triệu bảng!
Dàn xếp thành công vụ Obi Mikel Chelsea là đội bóng phát hiện ra tài năng của Obi Mikel và “gửi” anh tại Lyn Oslo trước khi chính thức chiêu mộ cầu thủ này khi đủ 18 tuổi. Nhưng đội bóng Na Uy dưới sự dàn xếp của Solbakken lại “phá kèo” bằng cách bán Mikel cho M.U kèm điều khoản đặc biệt là Quỷ đỏ có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng nếu Mikel gặp các vấn đề pháp lý khách quan. Cuối cùng Chelsea phải mua lại Mikel bằng một mức giá rất cao và M.U được nhận một khoản tiền từ cầu thủ thậm chí còn chưa ra sân cho họ một lần nào. Kế hoạch đưa Haaland đến M.U Erling Haaland, ngôi sao trẻ nổi bật nhất của bóng đá Na Uy lúc này, cũng từng là “thân chủ” của Jim Solbakken. Mới đây, cha của tiền đạo sinh năm 2000 đã đến sân tập của M.U và điều đó càng củng cố tin đồn Erling Haaland sắp trở thành tân binh của Quỷ đỏ. Erling Haaland đang có người đại diện là “siêu cò” Mino Raiola và M.U sẽ cần có một bộ óc cỡ như Solbakken để ngồi vào bàn đàm phán để mua được tiền đạo sáng giá này với mức giá tốt nhất. |