Gia đình tôi đông anh em, bố lại làm xa nên “một chốn đôi quê”. Những đứa lớn thì theo bố mẹ lên thị xã học, đứa bé ở nhà với ông bà nội. Tuổi thơ tôi cũng từng có những năm tháng lớn lên trong sự yêu thương, chăm sóc của bà. Những năm tháng tràn ngập kỷ niệm êm đềm.
Nhưng tôi vẫn nhớ nhiều nhất đến những mùa đông bên bà. Có lẽ bởi bà luôn mang đến cho tôi niềm tự hào với lũ trẻ cùng xóm bằng những chiếc áo len, mũ len kiểu dáng lạ, rực rỡ sắc màu. Cứ thời tiết se se, báo hiệu trời chuyển đông là bà lại đi chợ huyện mua len rồi miệt mài đan. Hồi ấy, áo quần trẻ con bán ở chợ cũng nhiều nhưng bà vẫn thích đan áo, đan khăn cho các cháu. Bà bảo, áo tự đan vừa chắc chắn lại không ai có. Cũng vì thế nên nhà tôi có những chiếc áo “gia truyền”, mặc từ chị cả đến hai anh trai, người thừa hưởng cuối cùng là tôi mà vẫn chẳng bị bung, sổ mũi len nào. Hồi đó, tôi chưa cảm nhận được tình yêu thương từ những tấm áo bà đan, chỉ biết là tôi rất thích diện chúng mỗi lần đến lớp bởi mình nổi bật, chẳng giống ai.
Sau này, bà ít đan dần vì mắt kém. Rồi năm tôi học lớp 3, bà chỉ còn nhìn thấy mọi vật lờ mờ. Những mùa đông đến, bà không đi chợ huyện mua len, không đan áo được nữa mà chỉ ngồi bên bếp lửa sưởi ấm. Cũng bên bếp lửa bập bùng ấy, một kỷ niệm vẫn làm sống mũi tôi cay cay mỗi lần nhớ đến bà.
Trong một lần đi công tác về, bố mua cho tôi một đôi dép bằng chất liệu xốp rất nhẹ và đẹp. Hồi đó, trẻ con chỉ có mỗi dép nhựa xanh đỏ, đôi dép của tôi là cả một “báu vật”, niềm ao ước của bao đứa. Đêm ngồi bên bếp lửa cùng bà, hai bà cháu say sưa trò chuyện thì giật mình ngửi thấy mùi khét lẹt. Nhìn vào đống lửa, “báu vật” của tôi đã cong queo, biến dạng đến thảm hại, tiếng dép cháy xèo xèo làm tôi như “chết điếng”. Vì mắt mờ, bà tưởng chiếc dép là củi khô nên ném luôn vào bếp để sưởi. Tôi khóc nức nở, bắt đền mặc cho bà dỗ dành.
Những ngày sau, tôi khóc nhè, “hành hạ” bà, làm bà cứ áy náy mãi vì chuyện đó. Bà nói với bác hàng xóm là ước gì bà đi được chợ huyện để mua đền cho tôi đôi dép khác giống như thế.
Rồi mấy năm sau, cũng mùa đông lạnh lẽo, bà ra đi sau một trận ốm. Khoảng trống ấy thật không dễ gì bù đắp trong chúng tôi. Mãi cho đến bây giờ, mùa đông, với chúng tôi dường như vẫn lạnh hơn. Cũng có thể vì không còn hơi ấm từ những chiếc áo bà đan, không còn thói quen ngồi bếp sưởi ấm mỗi tối. Nhưng có lẽ, hơn hết thảy vẫn là cái lạnh vì sự mất mát, thiếu vắng một người thân yêu.
Tròn 1 tháng kể từ ngày khởi công, công trình cải tạo, nâng cấp Nhà bia tưởng niệm liệt sĩ TNXP toàn quốc tại Khu di tích Ngã ba Đồng Lộc (Can Lộc, Hà Tĩnh) đã hoàn thành 20% các hạng mục...
Tối 18/5, tại Quảng trường Ba Đình (Thủ đô Hà Nội), chương trình nghệ thuật đặc biệt “Người là Hồ Chí Minh” đã diễn ra trang trọng, sâu lắng và đầy cảm xúc, chào mừng kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2025).
Xây dựng chương trình tham gia hội diễn nghệ thuật quần chúng, tổ chức không gian triển lãm "Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người"..., Hà Tĩnh góp phần lan tỏa Lễ hội Làng Sen.
Trong ngôi nhà đơn sơ, những bức ảnh kỷ niệm thiêng liêng được treo ngay ngắn như những kỷ vật quý báu. Dù thời gian có qua đi hơn 55 năm thì nhũng ký ức được gặp Bác Hồ vẫn vẹn nguyên trong trái tim bà Tưởng Thị Diên - người Tiểu đội trưởng Tiểu đội dân quân gái Kỳ Phương năm nào....
Báo Hà Tĩnh đã có cuộc trao đổi với NSND Lê Khanh trong khuôn khổ chương trình giao lưu văn hóa Việt – Nhật với chủ đề: “Kết nối thế giới qua truyện dân gian và âm nhạc”.
Gần bảy thập kỷ đã đi qua, giọng nói trìu mến, thân thương của Bác vẫn còn vang vọng, thấm vào mỗi con tim. Khắc ghi lời Bác kính yêu, Đảng bộ và nhân dân Hà Tĩnh đoàn kết một lòng, ra sức xây dựng quê hương giàu đẹp như sinh thời Người căn dặn và mong muốn...
Tối 15/5, tại TP Hà Tĩnh đã diễn ra chương trình giao lưu văn hóa Việt - Nhật với chủ đề “Kết nối thế giới qua Truyện dân gian và Âm nhạc”. Tham dự có ngài ITO Naoki - Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền Nhật Bản tại Việt Nam, Bí thư Tỉnh ủy Nguyễn Duy Lâm, Chủ tịch UBND tỉnh Võ Trọng Hải, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Dương Tất Thắng.
Chú mèo tam thể soi mặt vào vại nước ở gốc cau, vuốt đi vuốt lại mấy sợi ria mép trắng như cước cho thật óng ả rồi thong thả bước ra sân tắm nắng. Gió hây hẩy, nắng nhè nhẹ vàng như mật, tam Thể khoan khoái nằm duỗi dài trên sân...
Trang tin tức ABC News vừa đăng tải bài viết với tiêu đề “Why are Australians obsessed with bánh mì, the Vietnamese roll with the complex history?” (Tạm dịch: Vì sao người Australia “mê” bánh mì Việt Nam, món ăn giản dị chứa đựng câu chuyện lịch sử đặc biệt), phản ánh sức hút ngày càng lớn của bánh mì Việt trên đất Australia.
Với chủ đề "Vui hội Làng Sen thêm nhớ ơn Người", chương trình nghệ thuật do Trung tâm Văn hóa, điện ảnh và Xúc tiến du lịch Hà Tĩnh dàn dựng mang lại nhiều cảm xúc sâu lắng.
Chiếc đồng hồ cũ kỹ nằm im lìm trong hộp gỗ, phủ đầy bụi thời gian. Đó là kỷ vật giản dị, chứa đựng cả một kho tàng ký ức về người bà đã khuất với biết bao câu chuyện, những hồi ức đẹp đẽ về một thời đã qua...
Vị thanh mát của ly sữa chua đánh đá post lên mạng hôm ấy giờ chỉ còn trong mường tượng, nhưng dư vị chua ít, chát nhiều còn đọng lại và phảng phất gần xa ở Hà Tĩnh.
Đại lễ Phật đản được tổ chức tại hơn 300 ngôi chùa lớn, nhỏ trên địa bàn Hà Tĩnh là dịp để cộng đồng nhìn nhận những giá trị sống tích cực, lan tỏa tinh thần từ bi, hướng thiện của Phật giáo.
Sinh ra và lớn lên ở quê, những cảnh vật, con người nơi đây đã quá quen thuộc với tôi. Tôi yêu dòng sông như dải lụa xanh uốn lượn ôm trọn xóm thôn; yêu những hàng bằng lăng tím lịm chạy dọc theo con đường làng; yêu cả những tường rào được phủ sắc hoa tigon đỏ tươi như màu máu con tim trong bài thơ tình lãng mạn của ai đó...
Tuổi trẻ của mẹ tôi là một phần ký ức đẹp đẽ của hai người lính. Tôi lại là con gái của mẹ. Đó là một nỗi niềm sâu kín. Kỷ vật này, tôi sẽ thay mẹ mình giữ mãi...
Về thăm quê Bác tháng 5, ta như được đi trong làn hương thơm dịu mát của hoa sen, loài hoa với phẩm cách thanh cao và luôn tỏa rạng, tỏa sáng, vừa thoảng hương thơm ngát, vừa bình dị gần gũi với đồng quê mộc mạc.
Tuy có những di sản đã được UNESCO công nhận nhưng Hà Tĩnh vẫn chưa thể khai thác để phát triển du lịch, tạo sức hấp dẫn, thu hút du khách bằng giá trị riêng có.
Đã có hàng trăm bài thơ ra đời tỏ lòng khâm phục và tiếc thương mười cô gái ở Ngã ba Đồng Lộc cùng bao người con đã ngã xuống nơi đây, dẫu vậy, “Một chiều Đồng Lộc” vẫn để lại dấu ấn riêng về tứ thơ và tình cảm của tác giả.
Có những dòng sông không chỉ chảy qua đất đai mà còn chảy dọc theo miền ký ức. Có những bến nước không chỉ là nơi neo đậu của những chuyến đò ngang, mà còn là nơi neo đậu của hồn quê, của tình người, và những kỷ niệm lắng sâu.
Bình luận
Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu