Đôi bàn chân mẹ

(Baohatinh.vn) - Mẹ tôi không biết đi xe. Cuộc đời mẹ đi qua dâu bể bằng đôi chân thô ráp những vết hằn nắng mưa. Có quãng đường gần, có quãng đường xa hút, nắng gió, cát bụi cứ bủa vây lấy dáng người nhỏ gầy của mẹ.

Đi chợ, ra đồng, bán buôn, dự đám cưới, đám giỗ… từ việc nhỏ tới việc lớn, đôi chân ấy bao năm đã đi mòn con đường làng. Dấu chân của mẹ in lên đó từ lúc con đường còn nhão nhoẹt đất bùn những ngày mưa đến khi được trải nhựa thênh thang, thẳng tắp. Bàn chân mẹ đã ngược xuôi với ngổn ngang bao công việc từ nhà ra đồng, đều đặn hằng ngày.

Đôi bàn chân mẹ

Bàn chân mẹ đã ngược xuôi với ngổn ngang bao công việc từ nhà ra đồng, đều đặn hằng ngày. Ảnh Internet

Những kẽ móng chân lâu ngày lội sông, lội ruộng tích tụ bùn đất, mẹ cọ rửa thế nào chúng cũng lì lợm không trôi đi hết. Mười chiếc móng chân ngả sang một màu vàng của phèn, của nỗi lam lũ, tảo tần đã ăn sâu vào dáng hình mẹ. Sao tôi thương quá đôi gót chân đã hằn lên nhiều vết rạn của mẹ, những vết rạn như những đường cày trên cánh đồng quê mùa cày ải. Lúc tôi về nhà nép mình bên mẹ, nhìn đôi bàn chân quanh năm bươn bả làm lụng, lòng không khỏi cuộn lên những cơn sóng xót xa.

Đôi bàn chân dãi dầu ấy lâu nay vốn không quen với những chiếc guốc cao cầu kỳ sắc màu, kiểu dáng. Không quen với những màu sơn móng chân bóng bẩy, nổi bật. Không quen cả những nơi chốn trang hoàng sang trọng, lấp lánh đèn hoa. Mẹ chỉ vui khi bàn chân được thong thả dạo quanh xóm làng, biếu cho nhau con cá, con cua từ cái tình nhà quê thơm thảo, chiều chiều cắp rổ đi hái rau tập tàng về nấu nồi canh giản dị mà ngon miệng, ngọt lòng. Mẹ chỉ hạnh phúc khi bàn chân được bước những bước mừng vui ra ngõ đón đứa con đi học xa trở về, chưa đi tới cửa nhà đã rối rít gọi mẹ.

Đôi bàn chân mẹ

Ảnh internet

Mẹ tôi ít chữ, quanh năm chỉ biết chắt chiu, dành dụm cùng cha tính trước lo sau, vun vén nhà cửa, nuôi nấng đàn con ăn học, trưởng thành. Mẹ không biết đi xe. Nhưng đâu phải vì vậy mà tôi bớt tự hào khi được hỏi về mẹ, về gốc gác nông dân của mẹ. Bàn chân mẹ từng lội qua sông dài, từng đi trên cát nóng, giẫm lên bao gian truân để sống một cuộc đời lương thiện, bao dung, yêu thương bằng tất cả những gì mẹ có.

Bao trở trăn dài hơn giấc ngủ của mẹ. Mẹ ngủ nhưng tôi biết những nhọc nhoài gió sương trong mẹ vẫn thức. Mẹ vẫn cảm nhận được những chuyển động âm thầm của bóng đêm bằng trực giác vốn có của một người mẹ quê. Những ngày trở trời, khớp xương nhưng nhức, chiếc giường mẹ nằm sực nức mùi dầu gió quen thuộc. Mùi dầu gió, thứ mùi hương khiến tôi mỗi lần bắt gặp ở đâu đó là tâm trí lại nghĩ về mẹ, là nguồn cơn cho nỗi nhớ mẹ khắc khoải.

Đôi bàn chân mẹ

Đôi chân mẹ đã quen với sự tảo tần hằng ngày đi chợ, ra đồng, lúc rảnh lại lặn lội đi cắt lá, mua bột đậu về làm bánh, lại nhón gót phơi lên giàn nong chuối chín, nia cá khô gửi vào phố cho anh em tôi. Ảnh Internet

Tôi đi học xa, cuộc đời dài rộng dạy tôi biết mình phải trân quý, phải sưởi ấm yêu thương từ những điều giản đơn nhất. Lúc về nhà, tôi muốn tự tay tỉ mẩn cắt từng chiếc móng chân cho mẹ, lấy đi những hạt đất li ti còn sót ở kẽ, mài giũa cho thật chỉn chu, vừa ý. Được về nhà với mẹ, tôi lại muốn xức dầu, bóp chân cho mẹ như những ngày còn nhỏ, muốn loanh quanh bên mẹ như một chú chim non không bao giờ lớn. Khi ở bên mẹ, tôi mới thật là mình, những bão giông ngoài kia gói lại trong sự bình yên quá đỗi dịu dàng, ấm áp.

Bây giờ, đời sống không còn chật vật như trước. Nhưng mẹ nói nếu mẹ chỉ ngồi một chỗ, tay chân mẹ sẽ bứt rứt không yên. Đôi chân đã quen với sự tảo tần hằng ngày đi chợ, ra đồng, lúc rảnh lại lặn lội đi cắt lá, mua bột đậu về làm bánh, lại nhón gót phơi lên giàn nong chuối chín, nia cá khô gửi vào phố cho anh em tôi. Bàn chân, đôi tay, ánh mắt, cả con người, cả cuộc đời của mẹ không khi nào là không hướng về con. Tôi thầm cảm ơn mẹ, thầm nghe niềm hạnh phúc êm dịu tỏa lan trong từng mạch máu vì có mẹ trong đời…

Chủ đề Sáng tác Văn học Nghệ thuật

Đọc thêm

Harry Potter mới lộ diện

Harry Potter mới lộ diện

HBO vừa công bố Hình ảnh đầu tiên về "cậu bé phù thủy" trong series phim truyền hình Harry Potter. Phim dự kiến ra mắt vào năm 2027.
Podcast: Truyện ngắn - Tiếng còi tàu đêm

Podcast: Truyện ngắn - Tiếng còi tàu đêm

Trong những năm tháng chiến tranh, với nhiều mất mát hi sinh những người vợ, người mẹ vẫn chịu đựng trong âm thầm lặng lẽ. Họ là nguồn động viên tinh thần to lớn cho những người lính nơi tiền tuyến.
Podcast tản văn: Nắng xiên khoai

Podcast tản văn: Nắng xiên khoai

Khoai lang không chỉ là món ăn mà là đặc trưng quê hương, gợi nhớ sự tảo tần của mẹ, tình cha, và tuổi thơ lấp lánh không thể quên.
Podcast truyện ngắn: Rừng và em

Podcast truyện ngắn: Rừng và em

Giữa núi rừng bạt ngàn, niềm tin và tình người ấm áp lấp lánh hơn nắng. Đây là câu chuyện thắp sáng ước mơ nơi bản làng, nơi khát vọng vươn lên luôn cháy bỏng.
Podcast truyện ngắn: Nhật ký của một hạt mưa

Podcast truyện ngắn: Nhật ký của một hạt mưa

“Nhật ký của một hạt mưa” của tác giả Anh Đức kể về một thế giới đầy màu sắc qua góc nhìn nhân hóa của hạt mưa với những thông điệp sâu sắc về cuộc sống, tình bạn và sự sẻ chia.
Nỗ lực trao truyền ví, giặm cho thế hệ trẻ

Nỗ lực trao truyền ví, giặm cho thế hệ trẻ

Giữa guồng quay của cuộc sống, có những lớp nghệ nhân ở Hà Tĩnh vẫn thầm lặng cống hiến, gìn giữ tinh hoa nghệ thuật truyền thống. Với họ, đó không chỉ là lòng nhiệt huyết, niềm đam mê mà còn là sứ mệnh giữ lửa, trao truyền các giá trị của di sản quê hương.
"Rệu rã" di tích gần 400 tuổi

"Rệu rã" di tích gần 400 tuổi

Chùa Tịnh Lâm (phường Hà Huy Tập, tỉnh Hà Tĩnh) được xây dựng từ thế kỷ thứ XVII, nay đã xuống cấp nghiêm trọng.
Ươm mầm dân ca ví, giặm

Ươm mầm dân ca ví, giặm

Phát huy vai trò là những hạt nhân trong bảo tồn, gìn giữ di sản, nhiều nghệ nhân trên địa bàn Hà Tĩnh đã tình nguyện tham gia, mở các lớp học miễn phí để truyền dạy dân ca cho các em học sinh.