Đôi bờ thương nhớ!

(Baohatinh.vn) - Trong ký ức tuổi thơ của tôi, con sông trước làng như một dải tơ lụa kéo dài tít tắp về phía chân trời. Cứ mỗi độ chiều tà, con sông trở nên đượm buồn, u tịch.

Đôi bờ thương nhớ!

Ảnh internet

Làng tôi nằm vắt trên bãi đất gồ lên, bao quanh làng là con sông chảy dài vô tận. Tuổi thơ của tôi và bọn trẻ trong làng đều gắn chặt nơi con sông đó. Trong ký ức tuổi thơ của tôi, con sông trước làng như một dải tơ lụa kéo dài tít tắp về phía chân trời. Cứ mỗi độ chiều tà, con sông trở nên đượm buồn, u tịch.

Nhà tôi ở gần con sông, chỉ cách mấy bậc đê. Tổ ấm đó chỉ có mẹ và tôi. Mẹ tôi, người phụ nữ đã ngoài bảy mươi, thời gian đã lấy đi của mẹ nhiều thứ và chiến tranh đã cướp đi những người thân yêu của mẹ, trong đó có cha tôi. Có lẽ vì thế mà trên gương mặt mẹ luôn gợi lên nỗi buồn đến nao lòng, dù mẹ đẹp nhưng nét đẹp chẳng che lấp được nỗi buồn trong lòng. Với tôi, mẹ chẳng khác gì con sông phía trước làng, đẹp nhưng man mác buồn, cái buồn đến tận tâm can người đối diện.

Tôi biết nỗi buồn của mẹ bắt nguồn từ ngày cha nhập ngũ. Tôi chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy gương mặt cha, ký ức của cha trong tôi là những mảnh ghép qua lời kể của mẹ và những người thân trong nhà.

Mẹ kể, hôm cha nhập ngũ là một ngày trời đã sang thu, con sông trước nhà vốn dĩ bình yên thì hôm ấy lại quằn quại trở mình ồn ã. Cha và mẹ chia tay nhau ở đó, cha theo binh đoàn lên đò. Những con đò đầy đưa cha và những người đồng đội xa khuất dần. Cha đã từng hứa với mẹ khi tôi chào đời, cha nhất định sẽ trở về đoàn tụ với gia đình.

Đôi bờ thương nhớ!

Ảnh internet

Lời hứa của cha, niềm tin của mẹ đã đưa mẹ con tôi vượt qua tất cả những gian khó của cuộc đời. Những lúc nhớ cha, tôi thường thấy mẹ lặng lẽ ra đứng bờ sông như thủ thỉ, như cầu mong cha sớm quay trở về.

Tôi nhớ năm tôi lên bốn tuổi, đúng vào buổi sáng trời thu, mẹ tôi đã nghe tiếng gọi từ xa của bác trưởng thôn:

- Chị Lan ơi! chị Lan.

- Chị Lan đâu rồi! - Tiếng gọi dồn dập.

Mẹ tôi bước vội ra sân, nhìn nét mặt bác trưởng thôn, mẹ lờ mờ nhận ra điều gì đó chẳng lành. Bác trưởng thôn đưa đôi mắt nhìn tôi rồi thoảng qua nhìn mẹ, bác nói:

- Chị Lan này, xã mời chị sáng nay ra xã có việc cần gặp.

Mẹ gặng hỏi: - Chuyện gì vậy bác?

Trước sự gặng hỏi của mẹ, bác trưởng thôn đành nói thật: - Chị này, ở xã báo về. Anh Hùng chồng chị đã qua đời ở mặt trận Bình Trị Thiên. Người ta đã gửi giấy báo tử về cho xã rồi đấy.

Lúc ấy, tôi chẳng hiểu giấy báo tử là gì cả, chỉ biết sau cuộc trò chuyện đó, mẹ tôi trở nên trầm hẳn, mẹ không khóc mà chỉ lặng lẽ ra bờ sông. Mẹ đứng đấy hàng tiếng đồng hồ, đôi mắt mẹ nhìn xa xăm sang bờ kia của con sông. Cũng từ đấy, tôi chẳng bao giờ nhìn thấy nụ cười của mẹ nữa.

Ngày tháng trôi đi, thứ mẹ tôi nhận được từ cha chỉ là tờ giấy báo tử được xác nhận bởi đơn vị, còn hài cốt của cha thì đến nay, mẹ và tôi đã đi tìm nhưng chưa thấy.

Mẹ bảo: “Chỉ mong rằng, ở đâu đó trong các phần mộ của những liệt sĩ chưa có tên có cha con ở đó. Hoặc điều kỳ diệu hơn là cha vẫn còn trên cuộc đời này”.

Đôi bờ thương nhớ!

Ảnh internet

Bây giờ tôi đã trưởng thành, có cuộc sống đủ đầy. Nhiều lần về thăm quê, tôi mong được đón mẹ lên thành phố, nhưng lúc nào mẹ cũng từ chối. Mẹ bảo: “Sẽ đợi bên kia dòng sông, biết đâu cha con sẽ quay về”.

Ngần ấy năm con sông vẫn vậy. Sự kiên định và lòng chung thủy của mẹ cũng thế. Mẹ vẫn giữ thói quen ra bờ sông lặng lẽ nhìn chuyến đò qua. Đôi bờ sông bên bồi, bên lở như sự thương nhớ của mẹ gửi đến cha. Tôi chỉ mong một ngày nào đó, phần mộ của cha sẽ sớm tìm thấy để dòng sông bớt u buồn, lòng mẹ cũng vơi đi sự nhớ mong.

Đọc thêm

Podcast tản văn: Căn bếp tuổi thơ

Podcast tản văn: Căn bếp tuổi thơ

Với nhiều người, căn bếp không chỉ là nơi nấu nướng mà còn gắn bó với hình ảnh của gia đình. Để sau này, dù đi đâu về đâu, hình ảnh của căn bếp tuổi thơ vẫn luôn rõ nét trong ký ức.
Podcast truyện ngắn: Anh bầu, em bí

Podcast truyện ngắn: Anh bầu, em bí

Truyện ngắn “Anh bầu, em bí” bằng hình ảnh cây bầu và cây bí tác giả đã khéo léo truyền tải thông điệp về tình đoàn kết, sự khiêm tốn và lòng yêu thương trong cuộc sống.
Podcast truyện ngắn: Mùa hoa cải bên sông

Podcast truyện ngắn: Mùa hoa cải bên sông

Miền Bắc những ngày này, sắc vàng hoa cải đã trải dài trên bến sông, với mùi hương dịu nhẹ. Mùi hương ấy khiến cô giáo trẻ tên An nhớ đến lời hẹn ước của mùa hoa năm trước...
Podcast ghi chép: Hồn thu trong tôi

Podcast ghi chép: Hồn thu trong tôi

Cuối thu, bầu trời vẫn xanh trong, nắng đã dịu, để lại trong lòng người chút xao xuyến, bồi hồi. Và với tác giả Nguyễn Bá Thuyết, mùa thu còn gắn liền ký ức hơn 40 năm đời lính...
Podcast tản văn: Gió lạnh cuối mùa

Podcast tản văn: Gió lạnh cuối mùa

Cơn gió lạnh cuối mùa không chỉ là dấu hiệu của thời tiết mà còn nhắc ta về quy luật cuộc sống. Khi đi qua những ngày gió rét ta sẽ càng hiểu giá trị của bữa cơm ấm nóng và một nơi để trở về..
Podcast tản văn: Chiếc nón mê của bà

Podcast tản văn: Chiếc nón mê của bà

Người ta nói, mỗi vật cũ trong nhà đều cất giữ một câu chuyện. Với tôi, câu chuyện ấy nằm trong chiếc nón mê của bà đã treo vách bếp bao mùa...
Độc đáo giao thoa ẩm thực 3 miền ở Hà Tĩnh

Độc đáo giao thoa ẩm thực 3 miền ở Hà Tĩnh

Hà Tĩnh "đi mô cũng nhớ về" không chỉ bởi tình đất, tình người mà còn bởi những điều giản dị, những món ăn dân dã, đậm đà hương vị, mang nét giao thoa tinh hoa ẩm thực các vùng miền.
Podcast tản văn: Nhớ thương chiếc cối giã trầu

Podcast tản văn: Nhớ thương chiếc cối giã trầu

Trong mỗi gia đình đều có một góc ký ức để thương, để nhớ. Với tác giả Đinh Hạ, chiếc cối giã trầu là kỷ vật gắn liền với người bà tảo tần những năm tháng bình yên nơi làng quê.
5 vụ trộm tranh rúng động thế giới

5 vụ trộm tranh rúng động thế giới

Vụ cướp 13 bức tranh giá nửa tỷ USD tại bảo tàng Isabella Steawart Gardner, Mỹ, 35 năm trước là một trong năm vụ trộm tranh lớn nhất mọi thời.
Podcast tản văn: Tình yêu của mẹ

Podcast tản văn: Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ dành cho con như biển trời bao la. Bởi thế mà dẫu đi hết cuộc đời, trong trái tim con vẫn luôn ấp ủ bóng hình yêu thương của mẹ.
Podcast tản văn: Người giữ lửa

Podcast tản văn: Người giữ lửa

Người phụ nữ hôm nay vừa phải cân bằng việc nước và việc nhà, họ lặng lẽ biến hy sinh thành tự chủ, biến nhẫn nại thành sức mạnh, chúng ta cần phải biết ơn, trân trọng điều này.