Mãi mãi rạng danh cùng sông núi

(Baohatinh.vn) - Trở lại làng Uy Viễn (nay là xã Xuân Giang, Nghi Xuân) - quê hương của Tướng công Nguyễn Công Trứ, tôi lại càng bồi hồi nhớ ông, một nhân vật kiệt xuất của lịch sử Việt Nam được nhân dân tôn thờ. Ông, dẫu đã thành người thiên cổ từ 160 năm trước nhưng vẫn được nhớ đến với tài thơ văn, quân sự, thủy lợi, với lòng thương dân, yêu nước và lối sống thẳng ngay, khảng khái.

Hướng tới kỷ niệm 240 năm sinh, 160 năm mất Uy Viễn Tướng công Nguyễn Công Trứ (1778 - 1858)

Dấu xưa vườn cũ một thời

Người ta vẫn thường nhắc nhiều đến thân thế, sự nghiệp của Nguyễn Công Trứ chứ ít ai nói tới khu vườn ông ở khi ông về hưu. Ông Nguyễn Công Tuấn - hậu duệ đời thứ 5 của Uy Viễn Tướng công Nguyễn Công Trứ kể lại rằng: “Lúc cụ Trứ giã từ mũ áo để trở về vui thú điền viên tuổi già (năm 1848), ông trở lại làng Uy Viễn. Triều đình nhà Nguyễn và nhân dân huyện Tiền Hải (Thái Bình), huyện Kim Sơn (Ninh Bình) thời ấy ghi nhận công lao vĩ đại của một người “kinh bang tế thế”, đã góp tiền tậu cho ông dăm mẫu ruộng và xây một ngôi nhà bằng gỗ tốt kiên cố”.

Mãi mãi rạng danh cùng sông núi

Đền thờ Nguyễn Công Trứ ở Nghi Xuân (Ảnh: Đậu Hà)

Nhà cũ sau hàng trăm năm giờ đã không còn nhưng giếng nước sinh hoạt của gia đình Tướng công vẫn còn. Giếng nước sâu khoảng 4m, đáy giếng được làm theo hình vuông, dưới lát bằng gỗ. Mạch nước dồi dào, dù mùa hạ hay mùa đông cũng không bao giờ cạn. Thành giếng được cấu trúc hình tròn với các chất liệu kết dính vôi, mật, sỏi, hàu… Cụ Nguyễn là người thương dân và thích gần dân nên khi xây giếng xong, cụ mở thêm đường qua ngõ để bà con làng Uy Viễn tiện vào ra gánh nước.

Bà Ngô Thị Thanh Bình - hiện đang ở trên vườn cũ của cụ Nguyễn Công Trứ chia sẻ: “Hễ lúc nào giếng nước đục như nước vo gạo là trong làng có điềm rủi và có người “đi”. Điều tâm linh khó ai cắt nghĩa nổi, nhưng lòng thành kính với Tướng công đã trở thành ý thức tự giác của dân làng từ xa xưa cho tới bây giờ. Giếng được gia đình bà Bình gia cố thêm một ít xi măng phần trên, hiện trạng vẫn nguyên như cũ. Đầu tháng và ngày rằm, nhiều người vẫn tới đây hương khói”.

Trong khu vườn còn có một hồ nước rộng và sâu với nhiều loại cá tự nhiên sinh sản. Hồ này đã trở thành niềm đam mê của cụ Nguyễn Công Trứ với bạn bè đồng môn. Những chiều hạ nóng nực, họ cùng nhau bơi lội và câu cá, những đêm trăng thanh cùng nhau ngồi thưởng thức trà ngon, rượu ngon và ngâm thơ, vịnh nguyệt. Thành hồ được ghép bằng đá hoa xanh nhưng bây giờ đã được khỏa lấp. Hơn một thế kỷ đi qua, tuy nhà cũ không còn nhưng Tướng công hẳn vui lòng, mát dạ vì vườn xưa của Tướng công, những cư dân chung sống ở khu vực này rất đỗi yêu thương và đoàn kết. Khu vườn rộn tiếng chim ca, sum suê cây trái và nở đầy những giàn hoa tím.

“Phải có danh gì với núi sông”

Sinh thời, Nguyễn Công Trứ từng tâm niệm: “Đã mang tiếng ở trong trời đất/ Phải có danh gì với núi sông”? Bởi thế, cả cuộc đời ông là chuỗi những ngày dồn hết tâm trí để giúp dân, cứu đời. Ông không chỉ nổi danh là một người có tài “kinh bang tế thế” mà còn là một nhà thơ kiệt xuất trong nền văn học trung đại, một vị quan hết lòng yêu thương dân chúng. Ngay cả trong những cuộc vui chơi đàn hát tưởng chừng như chỉ để mua vui, ông cũng để lại những giá trị độc đáo cho nền văn hóa quê hương. Đó chính là niềm đam mê ca trù và những bài hát nói độc đáo còn lưu truyền tận ngày nay.

Mãi mãi rạng danh cùng sông núi

Non nước Nghi Xuân. Ảnh:Nguyễn Thanh Hải

Tại Nghi Xuân, ngay trong đền thờ của Tướng công, người ta cũng cho xây bên cạnh một nhà hát ca trù. Tôi nhớ, cách đây chừng 10 năm, Chủ tịch UBND huyện lúc đó là ông Bùi Tùng Phong đã có một suy nghĩ khá độc đáo: “Muốn gây ấn tượng cho du khách phải làm sống lại Nguyễn Du bằng lẩy Kiều, Nguyễn Công Trứ bằng ca trù”. Từ suy nghĩ đó, ca trù Nghi Xuân đã bắt đầu được thức dậy ở chính nơi nó được khai sinh - làng Cổ Đạm. Đây cũng chính là ngôi làng mà Tướng công Uy Viễn thời trẻ đã thả hồn mình theo “nhịp phách” và mơ màng với má đào, mày liễu các ca nương.

Dẫu bóng người cùng gánh hát đã khuất nẻo xa xăm trong thăm thẳm thời gian, nhưng chắc hẳn nơi đó, Nguyễn Công Trứ sẽ mỉm cười khi biết được ca trù đã sống lại mạnh mẽ như thế nào ở đất Nghi Xuân. Từ học sinh, sinh viên, cán bộ, công chức đến nông dân đều mê ca trù và quyết tâm học hát để khôi phục bản sắc văn hóa của quê hương. Thời điểm đó, Nghi Xuân đã thành lập CLB Ca trù Cổ Đạm, sau đó, do số lượng thành viên đông nên huyện quyết định thành lập thêm CLB Ca trù Nguyễn Công Trứ với 10 thành viên hoạt động thường xuyên. Từ đây, Nghi Xuân đã có thêm những đào nương vang danh như Thùy Vân, Dương Thị Nết, Hồng Xanh, Phương Anh, Thu Hà…

Chị Trần Thị Cảnh - Phó Giám đốc Trung tâm VH-TT&TT huyện cho biết: “Tuy hiện tại có người còn theo đuổi ca trù, có người đã phải từ bỏ chiếu hát nhưng các điệu hát ca trù vẫn mãi mãi còn ngân rung trong tâm tư họ. Giờ đây, chúng tôi vẫn luôn chú trọng phát triển phong trào học hát ca trù trong thế hệ trẻ và thường xuyên bồi dưỡng, kết nạp họ vào sinh hoạt ở các CLB. Tới đây, Hà Tĩnh sẽ đăng cai tổ chức Liên hoan ca trù toàn quốc, với chúng tôi, đó cũng là cơ hội để tiếp tục gìn giữ giá trị của di sản này”.

Hậu thế trên quê hương Uy Viễn Tướng công Nguyễn Công Trứ đã noi gương cụ, không chỉ riêng việc bảo tồn và phát triển giá trị của di sản ca trù mà còn trong xây dựng quê hương. Đặc biệt, hiện nay, toàn thể cán bộ và nhân dân Nghi Xuân đang chung sức, chung lòng quyết tâm xây dựng huyện nông thôn mới đầu tiên của tỉnh. Đó cũng được coi là nén tâm nhang thành kính mà hậu thế dâng lên cụ nhân kỷ niệm 160 năm ngày mất của cụ.

Nghi Xuân, tháng 10/2018

Chủ đề NGƯỜI HÀ TĨNH

Đọc thêm

Podcast truyện ngắn: Mùa hoa cải bên sông

Podcast truyện ngắn: Mùa hoa cải bên sông

Miền Bắc những ngày này, sắc vàng hoa cải đã trải dài trên bến sông, với mùi hương dịu nhẹ. Mùi hương ấy khiến cô giáo trẻ tên An nhớ đến lời hẹn ước của mùa hoa năm trước...
Podcast ghi chép: Hồn thu trong tôi

Podcast ghi chép: Hồn thu trong tôi

Cuối thu, bầu trời vẫn xanh trong, nắng đã dịu, để lại trong lòng người chút xao xuyến, bồi hồi. Và với tác giả Nguyễn Bá Thuyết, mùa thu còn gắn liền ký ức hơn 40 năm đời lính...
Podcast tản văn: Gió lạnh cuối mùa

Podcast tản văn: Gió lạnh cuối mùa

Cơn gió lạnh cuối mùa không chỉ là dấu hiệu của thời tiết mà còn nhắc ta về quy luật cuộc sống. Khi đi qua những ngày gió rét ta sẽ càng hiểu giá trị của bữa cơm ấm nóng và một nơi để trở về..
Podcast tản văn: Chiếc nón mê của bà

Podcast tản văn: Chiếc nón mê của bà

Người ta nói, mỗi vật cũ trong nhà đều cất giữ một câu chuyện. Với tôi, câu chuyện ấy nằm trong chiếc nón mê của bà đã treo vách bếp bao mùa...
Độc đáo giao thoa ẩm thực 3 miền ở Hà Tĩnh

Độc đáo giao thoa ẩm thực 3 miền ở Hà Tĩnh

Hà Tĩnh "đi mô cũng nhớ về" không chỉ bởi tình đất, tình người mà còn bởi những điều giản dị, những món ăn dân dã, đậm đà hương vị, mang nét giao thoa tinh hoa ẩm thực các vùng miền.
Podcast tản văn: Nhớ thương chiếc cối giã trầu

Podcast tản văn: Nhớ thương chiếc cối giã trầu

Trong mỗi gia đình đều có một góc ký ức để thương, để nhớ. Với tác giả Đinh Hạ, chiếc cối giã trầu là kỷ vật gắn liền với người bà tảo tần những năm tháng bình yên nơi làng quê.
5 vụ trộm tranh rúng động thế giới

5 vụ trộm tranh rúng động thế giới

Vụ cướp 13 bức tranh giá nửa tỷ USD tại bảo tàng Isabella Steawart Gardner, Mỹ, 35 năm trước là một trong năm vụ trộm tranh lớn nhất mọi thời.
Podcast tản văn: Tình yêu của mẹ

Podcast tản văn: Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ dành cho con như biển trời bao la. Bởi thế mà dẫu đi hết cuộc đời, trong trái tim con vẫn luôn ấp ủ bóng hình yêu thương của mẹ.
Podcast tản văn: Người giữ lửa

Podcast tản văn: Người giữ lửa

Người phụ nữ hôm nay vừa phải cân bằng việc nước và việc nhà, họ lặng lẽ biến hy sinh thành tự chủ, biến nhẫn nại thành sức mạnh, chúng ta cần phải biết ơn, trân trọng điều này.
Podcast tản văn: Mênh mang khói bếp

Podcast tản văn: Mênh mang khói bếp

Chiều buông tím nhạt trên mái tranh, bóng hoàng hôn chập chờn len lỏi qua từng rặng tre, nhẹ nhàng phủ xuống ngõ quê một màu thẫm buồn...
Podcast tản văn: Dòng sông ký ức

Podcast tản văn: Dòng sông ký ức

Đối với nhiều người, dòng sông quê hương gắn liền với những tháng ngày tuổi thơ hồn nhiên. Tản văn “Dòng sông ký ức” là một sự chiêm nghiệm về cuộc đời qua hình ảnh dòng sông.