Xã mình

Tin thị xã chính thức lên thành phố không tác động mấy đến lớp người lớn.

xa minh

Họ không háo hức, cũng chẳng đợi chờ. Đời họ đã thấy nhiều chuyện, nên việc thị xã lên thành phố cũng giống như mấy năm trước, người ta bắt đầu lắp mấy cổng chào mang tên “ấp văn hóa” dù trong ấp ấy tối nào cũng có những kẻ say xỉn chửi bới um sùm, chồng vẫn đánh vợ như cơm bữa, có dựng thêm cái cổng cũng không khiến ấp thay đổi, giống như thị xã lên thành phố thì mọi chuyện vẫn y xì.

Chỉ có đám thanh niên là chộn rộn, chúng ghi cảm nhận lên Facebook, nhắn tin chúc mừng nhau đã là “người thành phố”, bạn bè lâu ngày gặp lại, tụ hợp ăn uống cũng vì lý do “mừng được làm người thành phố”.

Anh đang ở Sài Gòn cũng nhận được tin nhắn của bạn bè khoe “gặp gỡ đồng hương, mừng xã lên thành”, anh bảo anh bận, không đi được, xét về tuổi, anh cũng thuộc lớp thanh niên, vậy mà anh cảm thấy chả có gì vui cả.

Anh nghĩ, thị xã anh lên thành phố mới nực cười làm sao, thành phố gì mà con đường vào trung tâm có bảy ki-lô-mét vậy mà năm nào cũng sửa, năm nào cũng sụt lún; thành phố gì mà cái nhà sách đàng hoàng cũng không có, chỉ được có mỗi cái cửa hàng bán “đủ cả”, nhưng văn chương thì toàn sách dạy viết văn mẫu, còn sách khoa học nhất mà nó có thì dạy giải bài tập toán trong sách giáo khoa; thành phố gì mà đến cái rạp chiếu phim cũng không có, chỉ có mỗi cái nhà hát nhưng cũng bị đập lâu rồi, bây giờ nó biến thành sân phơi quần áo cho các bà.

Anh không hiểu vì sao xã anh lại lên thành phố, tại sao người ta lại thích “thành phố hóa” thế. Giáo dục có tốt hơn hay không? Dân thành phố bớt nghèo đi chăng? Người thành phố văn minh lịch sự hơn, hay vẫn chửi thề, đánh nhau đầy đường? Anh hỏi Duyên những câu ấy. Duyên chỉ cười, bảo anh hoài cổ. Anh trầm ngâm, có lẽ vậy.

Từ ngày xã lên thành, người ta tháo hai chữ “thị xã” gắn trước trụ sở ủy ban thay bằng hai chữ “thành phố”, có đứa bạn chụp hình, đăng lên Facebook, anh xem xong, tắt máy, bỏ đi ngủ. Mới chín giờ.

Ngày trước anh vẫn tự hào với đám bạn toàn dân thành phố rằng anh là người thị xã, anh kể những chuyện ở quê mình và kiêu hãnh nhìn cặp mắt ghen tị, pha lẫn chút hào hứng của chúng bạn khi nghe về một chốn kỳ thú xa xăm. Nhưng giờ anh cũng là người thành phố, giống bạn anh, anh chẳng còn gì đặc biệt để mà khoe, anh đâm ra lầm lũi, chả thiết trò chuyện.

Duyên nhắn tin cho anh, bảo lễ này có về không, người ta bắn pháo bông mừng thị xã lên thành phố. Anh bảo không về, thành phố nào mà chả như thành phố nào, ở đây cho đỡ tốn tiền xe.

Duyên không hiểu vì sao anh cứ vác khuôn mặt rầu rầu chỉ vì cái chuyện mà ai cũng mừng ấy, cô nghĩ anh đa đoan quá, cô nhớ lại hình ảnh chú bé hàng xóm ngồi xổm trước hiên nhà, chống cằm nhìn hết người này đến người nọ đi qua trước cửa, trong đôi mắt ánh lên chút gì đó háo hức rồi chợt vụt tắt.

Chú bé chờ người mẹ đi “bán hàng, chiều sẽ về” như ba chú vẫn nói, nhưng nhiều buổi chiều trôi đi mà mẹ chú vẫn chưa về. Duyên thấy đứa trẻ đó trong dáng hình anh đang ngồi ủ rũ trước mặt mình, mười mấy năm rồi đứa trẻ đó vẫn chờ, nó sợ thị xã lên thành phố rồi, mẹ thấy lạ, về rồi nhưng lại đi...

Duyên cũng nghĩ đến Hoài, cô gái có nước da trắng như bông bưởi, cô vẫn nhớ như in buổi trưa nắng cháy lưng, anh đạp xe chở Hoài ra bến xe. Duyên thấy Hoài ôm anh rất chặt, còn anh một tay ghì lái, tay kia nắm lấy tay Hoài, cô thấy rất rõ vì lúc đó cô đạp xe theo hai người, nhìn áo anh ướt mồ hồi, mặt rám nắng mà cứ cười miết, cô ứa nước mắt.

Họ đứng ở bến xe, nói gì đó với nhau, Duyên muốn nghe xem họ nói điều gì, nhưng chỉ dám nấp sau hàng rào. Duyên thấy Hoài sụt sùi, còn anh thì vẫn nói, mắt anh đỏ lựng, rồi anh ôm Hoài, Duyên thấy môi mình đau lắm, hóa ra cô đã cắn môi mình nãy giờ.

Hoài lên xe, vẫy tay chào anh. Anh vẫy tay, nói với theo. Xe lăn bánh, khói phả thẳng vào người anh, anh chạy xe đuổi theo sau, nhưng xe chạy nhanh quá mà anh đã thấm mệt, cuối cùng anh chỉ biết đứng nhìn chiếc xe màu xanh khuất dần.

Thị xã của hai người, Hoài và anh, không có Duyên ở đấy, cô ngậm ngùi nhận ra mình vừa bắt hụt một điều gì. Cô biết anh vẫn chờ Hoài, cô gái nghèo bỏ học năm lớp mười một để lên Sài Gòn tìm việc.

Cô gái vẫn hay dùng từ “xã mình” để nói với anh, “xã mình” cảnh đẹp nhiều hơn mấy nơi khác, con gái “xã mình” ngoan hiền hơn con gái nơi khác, “xã mình” cái gì cũng rẻ hơn nơi khác... Bây giờ lên thành phố rồi, anh không biết tìm cái “xã mình” đó ở đâu, không biết cô gái anh yêu có tìm thấy “xã mình” nữa không? Anh đã hứa với Hoài sẽ học thật giỏi, sẽ về xây dựng “xã mình” thật giàu đẹp, sẽ đón Hoài về “xã mình” lấy Hoài làm vợ, hai người sẽ sống hạnh phúc mãi bên nhau.

Nhưng Hoài không trở lại nữa. Thì ít nhất anh cũng còn “xã mình”, ít nhất vẫn còn một chốn nào đó để anh tiếp tục hi vọng. Giờ “xã mình” không còn là “xã mình” nữa, không biết anh phải chờ ở đâu đây?

Duyên nhìn anh, nói: “Dù có tên gì thì xã mình vẫn là xã mình, miễn trong tim anh còn nghĩ như vậy, tên gì cũng thế thôi, chẳng có gì thay đổi cả”. Duyên nói câu “chẳng có gì thay đổi cả” mà thấy mắt mình ươn ướt. Đúng là không có gì thay đổi cả, Duyên vẫn vậy và thị xã vẫn chỉ hai người, Hoài và anh, không có Duyên.

Nguồn: Tuổi trẻ

Truyện 1.149 chữ của HUỲNH TRỌNG KHANG

Đọc thêm

Podcast truyện ngắn: Bài ca mùa hè

Podcast truyện ngắn: Bài ca mùa hè

Dưới nắng hè, khu vườn nhỏ như bừng tỉnh trong vũ khúc của thiên nhiên. Những tán lá xanh khẽ đung đưa trong gió, tạo nên những âm thanh xào xạc như bản nhạc du dương mùa hạ....
Dấu xưa trên đất thiêng Ngàn Hống

Dấu xưa trên đất thiêng Ngàn Hống

Sở hữu số lượng di tích và cổ vật khá lớn và trải qua bao biến thiên, thăng trầm của lịch sử nhưng các thế hệ cán bộ và Nhân dân TX Hồng Lĩnh (Hà Tĩnh) đã làm tốt công tác trùng tu tôn tạo, lưu giữ lại những giá trị di sản.
Podcast: Nhớ mùi thơm nếp rồng

Podcast: Nhớ mùi thơm nếp rồng

Cứ mỗi độ tháng năm về, lòng ta lại bất chợt bâng khuâng. Dường như, đâu đó có mùi hương rất quen của lúa chín, của rơm rạ mới phơi, của đất trời quê hương đang vào mùa gặt....
Ngai vua triều Nguyễn - bảo vật quốc gia bị phá hỏng: Lỗ hổng công tác bảo vệ di tích?

Ngai vua triều Nguyễn - bảo vật quốc gia bị phá hỏng: Lỗ hổng công tác bảo vệ di tích?

Vụ một người đàn ông xâm nhập thành công vào khu vực đặt ngai vua - một bảo vật quốc gia mang tính biểu tượng tại điện Thái Hòa (Đại Nội Huế), rồi xâm hại hiện vật, đang gây bức xúc, phẫn nộ trong dư luận và dấy lên quan ngại về lỗ hổng bảo vệ di sản ở nơi cần có cơ chế giám sát nghiêm ngặt bậc nhất thuộc quần thể di tích Cố đô Huế.
Tặng tiền cho người kết hôn

Tặng tiền cho người kết hôn

Nhiều chính quyền địa phương Hàn Quốc đưa ra các chương trình tặng tiền để khuyến khích kết hôn, như là trợ cấp phí hẹn hò, tuần trăng mật.
Podcast truyện ngắn "Đường tới Lũng Mây"

Podcast truyện ngắn "Đường tới Lũng Mây"

...Đã lâu lắm rồi không có mưa, hơi nóng ủ chín những bông xuyên mộc nở muộn làm muôn vàn cánh hoa rực lên như lửa. Cái màu đỏ lạ lùng ấy khiến trái tim Duyên bất chợt bồn chồn.
Podcast tản văn: Giai điệu tháng Năm

Podcast tản văn: Giai điệu tháng Năm

Tháng Năm ngân lên bản nhạc mùa hạ, như gọi dậy mọi sắc màu đang say ngủ... Trong giai điệu ấy, ai cũng thấy một phần tuổi trẻ của mình – ngây ngô, sôi nổi, và đầy mộng mơ…
Chùa Thiên Tượng - Hoan Châu đệ nhị danh thắng

Chùa Thiên Tượng - Hoan Châu đệ nhị danh thắng

Toạ lạc trên sườn núi Thiên Tượng của dãy Hồng Lĩnh, chùa Thiên Tượng thuộc phường Trung Lương (TX Hồng Lĩnh, Hà Tĩnh) được xem là Hoan Châu đệ nhị danh thắng với nhiều cảnh đẹp.
Podcast tản văn: Lối cũ ta về

Podcast tản văn: Lối cũ ta về

Lối cũ không chỉ là một con đường, mà là nơi chất chứa yêu thương, là mảnh đất chôn rau cắt rốn, là chiếc nôi của những giấc mơ giữa trưa hè...
Podcast: Chuyện những người phụ nữ Hà Tĩnh được gặp Bác Hồ

Podcast: Chuyện những người phụ nữ Hà Tĩnh được gặp Bác Hồ

Trong ngôi nhà đơn sơ, những bức ảnh kỷ niệm thiêng liêng được treo ngay ngắn như những kỷ vật quý báu. Dù thời gian có qua đi hơn 55 năm thì nhũng ký ức được gặp Bác Hồ vẫn vẹn nguyên trong trái tim bà Tưởng Thị Diên - người Tiểu đội trưởng Tiểu đội dân quân gái Kỳ Phương năm nào....
Podcast: Hà Tĩnh in dấu chân Người

Podcast: Hà Tĩnh in dấu chân Người

Gần bảy thập kỷ đã đi qua, giọng nói trìu mến, thân thương của Bác vẫn còn vang vọng, thấm vào mỗi con tim. Khắc ghi lời Bác kính yêu, Đảng bộ và nhân dân Hà Tĩnh đoàn kết một lòng, ra sức xây dựng quê hương giàu đẹp như sinh thời Người căn dặn và mong muốn...
Đại sứ Nhật Bản ITO Naoki dự sự kiện giao lưu văn hóa tại Hà Tĩnh

Đại sứ Nhật Bản ITO Naoki dự sự kiện giao lưu văn hóa tại Hà Tĩnh

Tối 15/5, tại TP Hà Tĩnh đã diễn ra chương trình giao lưu văn hóa Việt - Nhật với chủ đề “Kết nối thế giới qua Truyện dân gian và Âm nhạc”. Tham dự có ngài ITO Naoki - Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền Nhật Bản tại Việt Nam, Bí thư Tỉnh ủy Nguyễn Duy Lâm, Chủ tịch UBND tỉnh Võ Trọng Hải, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Dương Tất Thắng.