Truyện ngắn 1.188 chữ:
Minh họa: Đặng Hồng Quân |
Dặn dò vậy vì chị biết tính thằng em hay động lòng thương người. Tính đó tốt quá đi chứ, có gì phải lo, chỉ sợ lòng tốt đặt không đúng chỗ phiền phức thôi.
Bình cười hề hề bảo nhắm mắt làm sao mà đi được. Chị trừng mắt, rồi mày sẽ biết ngay em ạ. Ở thành phố không dễ sống đâu, chớ chủ quan.
Sáng mới dặn xong, chiều về chị đã không thấy cái máy nghe nhạc đâu. Trong khi chị luống cuống lật xáo đồ đạc trong phòng tìm thì Bình chạy vào bảo vừa cho cô bé cuối dãy trọ mượn rồi.
Chị tức tốc chạy qua lấy máy về rồi ca một trận với Bình. Em ơi là em, mày mới vào đây hai hôm, chưa quen biết người ta đã cho mượn đồ đạc, cái máy đó chị để học cải thiện tiếng Anh mày biết không.
Bình cãi. Người ta cần dùng mới mượn chớ, không lẽ chỉ có chị mới cần ngoại ngữ. Người ta còn ở đấy chứ có đi đâu mà sợ mất.
Chị nói xóm trọ trên này không phải như cái làng ngoài quê mình. Có khi nó sống đấy, lát sau đã biến ngay, biết chưa. Từ nay ai đến mượn cái gì, mày cứ bảo không có là chắc ăn nhất.
Sống thế cũng chán, nhỉ. Bình ngớ mắt hỏi, cứ như tự nói với mình.
Ờ, nhưng quen rồi lại thấy hay. Của ai người ấy dùng, khỏi phải lo lắng mất cắp hay bị đánh tráo mấy đồ linh tinh. Chị kể ở xóm này, trước đây có người cho mượn xe máy.
Mấy hôm sau phát hiện cái bình ắcquy điện hàng xịn mới thay bị đổi thành cái bình hàng nhái. Biết người mượn đánh tráo nhưng chịu, không bắt tận tay không có bằng chứng đành im lặng.
Hôm sau đi làm về, chị không thấy Bình trong phòng, chạy quanh tìm thì gặp thằng em đang loay hoay trèo lên mái nhà sửa điện cho một phòng trong xóm.
Chị túm ngay tay Bình kéo về. Mày về đây chị nói, đừng có dại dây dưa vào mấy chuyện đó. Điện đài hỏng có thợ người ta đến sửa. Mày là thằng chuyên gia về điện được đào tạo ở nước ngoài chứ có phải thợ điện đâu.
Đừng nghe người ta khen mấy câu mà nhiệt tình em ạ. Dây điện ở thành phố này nó chằng chịt lộn xộn như mạng nhện, mó tay vào giật chết tươi.
Ba năm trước, ngày Bình đi học nước ngoài, chị gái vào thành phố làm việc, cả nhà lo cho chị hơn lo cho Bình. Thằng con trai dù gì cũng cứng cáp dạn dĩ hơn, còn con gái nhẹ dạ yếu lòng
Cha nói thằng Bình đi học tận bên kia đại dương thế chứ yên tâm, còn chị nó chỉ ở cách đây trăm cây số mà sợ, xứ này không dễ sống đâu. Mẹ lúc đó cứ lo chị thân gái lơ ngơ dễ bị mắc lừa thiên hạ ở chỗ người dưng nước lã.
Mới ba năm mà giờ chị khôn ra nhiều. Chị dạy ngược lại Bình phải sống lạnh lùng hơn. Chị tập sống đề phòng đến mức giờ vẫn chưa có bạn trai.
Chị nói đàn ông tứ xứ không tin được, nó quen ba bữa là lợi dụng mình chuyện này chuyện nọ cho mà coi. Rồi chị dặn Bình quen con gái ở đây cũng phải cẩn thận. Có thằng bị bạn gái rủ đi cà phê xong quay ra không thấy bồ lẫn xe máy đấy.
Hôm đi làm về, thấy một đám đông ở đầu đường hẻm vào nhà trọ, chị nhào đến xem, bụng lo lo. Đến nơi thấy xe Bình dựng bên vỉa hè. Chị tái mặt tưởng thằng Bình có chuyện chẳng lành.
Chen vào đám đông, chị túm được thằng Bình sau khi nó bồng người bị tai nạn lên xe taxi. Về nhà, chị mắng cho Bình một trận.
Không có mình sẽ có người khác ra tay giúp em ạ. Mày sấn vào đấy, lỡ họ chết trên tay là mày mang họa đấy. Còn cái xe máy dựng bên vỉa hè nữa, may chiều nay nó chưa bị cuỗm đi luôn đấy. Nhiệt tình kiểu đó sớm muộn cũng mang họa vào thân.
Bình bảo hồi chiều em cũng định làm lơ rồi nhưng nhìn cái xe chở rau văng giữa đường, người ta chắc từ dưới quê lên đi đứng không quen, thấy tội nghiệp.
Lúc đấy em ngờ ngợ người này quen lắm, cứ như bà con họ hàng xa với nhà mình ngoài quê lâu rồi em không gặp. Thế nên em vẫy taxi bảo đây là người nhà của em, xin chở giúp đến bệnh viện.
Chị trợn mắt. Cái gì, còn nhận người thân nữa à. May chị đến kịp đấy em ạ, không thì người ta túm luôn mày lên cái taxi đó đi cùng vào bệnh viện lo cho người ta. Chị đã dặn cứ nhắm mắt mà đi, còn không chịu nghe. À, mà hôm nay đi nộp hồ sơ xin việc mấy chỗ người ta bảo sao?
Lúc đó Bình mới nhớ ra mấy bộ hồ sơ kẹp ở xe lúc quay ra đã không còn. Người ta lấy cái thứ đó làm gì nhỉ, toàn giấy tờ cá nhân, chắc họ lục tìm không thấy gì dùng được sẽ đặt lại chỗ đó thôi. Mai em sẽ ra đấy xem, biết đâu nhặt lại được.
Chị chua chát. Mày khùng quá, người ta mà tốt bụng như vậy thì đã không ăn cắp. Cái hồ sơ vào tay kẻ cắp chỉ là thứ giấy lộn, không xài được nó ném sọt rác chứ có đâu trả lại chỗ cũ.
Ngồi đó mà chờ. May mà bằng cấp gốc chị để ở nhà đấy. Mai mang đi phô tô làm lại hồ sơ xin việc làm cho rồi, rảnh quá toàn nghĩ chuyện cho người khác. Lo cho bản thân mình trước đã ông thư sinh.
Nửa đêm, thấy chị chưa ngủ được, Bình từ trên gác lửng hỏi với xuống. Chị ơi, không biết cái người lúc chiều có còn sống không nhỉ.
Có khi nào tài xế taxi sợ liên lụy rồi thả giữa đường không. Mà, bệnh viện người ta có cứu một người không có thân nhân đi cùng không nhỉ.
Em vẫn thấy cái người bị tai nạn đó quen lắm, hay sáng mai gọi điện hỏi mẹ xem bà con họ hàng nhà mình ngoài quê có ai vào đây buôn rau không. Em cứ nghĩ mãi khó ngủ quá. Biết thế hồi chiều lỡ thương thì thương cho trót, đỡ áy náy.
Chị quát. Ngủ thôi. Từ mai cứ nhắm mắt mà đi.