Râu ria ra rậm rạp

Tôi thực lòng cũng không đủ khả năng tự mình sắm cho mình một bộ râu theo ý muốn, càng chưa bao giờ tính đến chuyện để râu xem nó ra làm sao...

Râu ria ra rậm rạp ảnh 1
Nhà văn Trung Trung Đỉnh

Của đáng tội, mấy chục năm trước tôi cũng có lúc thinh thích để râu. Không phải vì tôi là người có máu làm đỏm, ham chuộng hình thức gì, nhưng quả tình, chính cái thằng râu ria nó làm phiền nhiễu sinh hoạt của tôi nhiều quá.

Này nhé, cứ sáng sáng mỗi ngày, trước khi đến nhiệm sở, không đánh răng, không rửa mặt một hai bận chả ai để ý, nhưng nếu không cạo râu thì lộ ngay. Mà cạo râu đâu có vội được? Sơ suất một ly là đi một dặm, ăn dao đổ máu liền! Chuyện mua sắm cái bàn cạo mới là kích rích và khó chịu làm sao. Tôi đã mua có khi tới hàng trăm cái bàn cạo râu với bấy nhiêu chủng loại của đủ các hãng trong và ngoài nước sản xuất. Cuối cùng rút ra, vẫn “cái anh” lưỡi “Croma” gài vô đầu ngón tay trỏ kiểu lính tráng Trường Sơn chúng tôi là tiện dụng nhất. Nhưng dù có thành thục diệu nghệ đến đâu mỗi năm tôi cũng tự xơi cằm, xơi má mình vài ba bận xước, có bận bị lạng sâu, máu chảy hàng tiếng đồng hồ vẫn chưa cầm được.

Râu ria ra rậm rạp ảnh 2

Các loại bàn cạo máy cơ “nồi đồng cối đá” thật đấy, nhưng “anh nào anh nấy” cục mịch, nặng như hòn đá trong ba-lô đồ đoàn, nói chung là nội việc tháo ra, đóng vào, “làm vệ sinh” cho ảnh cũng bắt mệt. Chưa kể bọn máy cạo râu chạy điện, mới đầu thì thích lắm, tôi vừa rê máy trên cằm vừa nghe tiếng chạy ro ro của máy, lòng lâng lâng nghĩ tới chị công nhân xén cỏ trong công viên. Ấy thế mà rồi cái bọn râu ria cứng đầu cứng cổ của tôi cũng làm cho các loại lưỡi, kể cả lưỡi máy điện chỉ dăm bữa nửa tháng là mệt è è, thỉnh thoảng giắt răng, chơi tôi cái nhói, đành phải tính chuyện cạo râu theo kiểu thuở lính trơn, dùng ngón trỏ thần thánh vậy.

Hình như chưa có hãng sản xuất bàn cạo râu nào nghĩ tới chuyện dùng chất hoá học, như kiểu các nhà khoa học nông nghiệp sản xuất thuốc diệt cỏ. Cỏ chết mà lúa vẫn tốt bời bời! Những người không có râu, mỗi buổi sáng đánh răng rửa mặt xong, tâm trạng họ thế nào nhỉ? Hình như những người không râu nghĩ ngợi được nhiều điều cao siêu hơn, bởi họ không vướng bận những chuyện vặt vãnh. Thế các cụ lại có câu: “Đàn ông không râu bất nghì. Đàn bà không vú lấy gì nuôi con!”. Ôi giời, rách chuyện. Nuôi con bằng sữa ngoài cũng tốt chứ sao? Còn kẻ ác thì muôn đời vẫn là kẻ ác. Có râu ria mà cái tâm không có, thời đem đầu ra cạo nhẵn thín như đầu sư vẫn kiên trinh “khẩu phật tâm xà” biết đâu mà lần.

Ấy chết, nói thế phạm huý vì cũng có nhiều bậc vĩ nhân ở ta, ở Tây râu ria ra rậm rạp đó thôi. Lại cũng có ông chẳng có tí râu nào...Chuyện này tôi xin lỗi không dám lạm bàn. Âu đó cũng chỉ là trong cái khoảnh khắc bức bối mà chợt nghĩ. Thuở còn niên thiếu, thấy các bậc đàn anh có ria, tôi cũng nuôi mộng râu ria và đã theo đòi thằng Vinh “ngố” hết cả cấp hai. Nó có bộ ria rất oách, vừa dày vừa xanh rì. Nó bảo muốn được như thế phải bôi mỡ rết, cũng giống như cho chuồn chuồn cắn rốn thì biết bơi ý. Trời ạ, bắt đâu ra rết để mà lấy mỡ? Nó khẳng định mỡ rết có chất xúc tác gì đó, hễ bôi vào mép là ria mép mọc xanh rì. Anh nó đã bôi cho nó trước khi đi bộ đội.

Tôi và thằng Thường chui rúc quanh các đống rạ, bờ tre tìm rết, năm ngày liền mới bắt được ba bốn con, con to nhất bằng đầu đũa. Thằng Vinh bảo, rết này chỉ để bồi dưỡng cho chị gà mái hoa mơ thôi, chứ làm sao có mỡ? Rết to bằng đũa cả kia. Loại ấy chỉ có ở trên rừng núi Mù Căng Chải thôi, ngu ạ. Biết mình bị hố, nhưng vẫn cứ nghĩ, làm sao cái đầu rặt gáy là gáy của thằng Vinh ngố nghĩ được ra trò hóc hiểm thế để chơi tôi và thằng Thường? Ở đời cũng lắm chuyện bất ngờ thật!

Năm tháng trôi qua. Mọi nỗi thăng trầm vinh nhục tôi đều đã nếm, có lẽ cũng vào hạng trên dưới trung bình một tí. Tôi đã bước sang bên kia dốc của cuộc đời, tức là đã sang tuổi “tri thiên mệnh”, nhiều hôm tự mình ngắm mình trong gương sau khi cạo râu, thấy xem ra dung nhan cũng không đến nỗi nào, nhiều người bảo tôi trẻ hơn tuổi, lại có người khen tôi “chỉ cỡ bốn chục” là cùng. Làm anh viên chức nho nhỏ không phải bon chen, lấy chữ nhàn làm gốc, đôi khi được khen chút đỉnh, kể thấy cuộc đời cũng thi vị thật.

Đùng một cái, “thằng” răng số bảy hàm trên bên phải, “thằng” răng số tám hàm dưới bên trái đồng loạt trở chứng đau nhức, đi khám, bác sĩ nha khoa bảo phải khoan, phải hàn, phải nhổ “cái thằng” răng khôn vì nó chen chỗ của đàn em (tôi thật tình không hiểu vì sao các cụ lại gọi “cái thằng” răng mọc sau gây không biết bao nhiêu chuyện phiền toái cho cơ thể ta là răng khôn!). Tôi nấn ná cả tuần lễ, hy vọng nó chỉ đau do thời tiết hay vì một lý do bất thường nào đó, rồi cũng sẽ qua. Nhưng càng nấn ná nó càng đau tợn. Đúng là các cụ ví đau răng, đau mắt là hạng đau số một không có sai một ly nào.

“Thôi tuổi này răng cỏ có chuyện là đúng quy luật, muốn chống lại cũng không chống lại nổi đâu, thà đi khắc phục được đến đâu hay tới đó, nghe lời bác sĩ khuyên, tuân lệnh bác sĩ là đúng nhất”, vợ tôi động viên. Tôi thấy cũng phải nên mới tìm tới chị bạn là bác sĩ nha khoa vào loại “tên tuổi” trong ngành. Có đau răng mới thấu hiểu nỗi niềm của những người răng kém. Chỉ nghĩ tới cảnh bác sĩ cho mũi khoan vào miệng, đặt nghiêm chỉnh giữa cái răng sâu, rồi bấm công tắc, cho máy khoan “khoan” một phát là đủ toát mồ hôi hột, lạnh sống lưng!

Nhưng chuyện gì đến vẫn đến. Cái giờ phút rợn người ấy đến với tôi kể cũng không đến nỗi tệ hại vì tôi đã xác định trước, có đau đến đâu cũng phải giữ thể diện. Với lại, sợ quá thì nó vẫn phải diễn ra bấy nhiêu thời gian, bấy nhiêu cung đoạn, không thể khác, dù chị bác sĩ là bạn thân từ thuở hàn vi. Nét mặt thản nhiên của chị ấy khi bật đèn, khi cầm dụng cụ, bảo: “Anh súc miệng đi” khiến tôi bình tâm lại. “Anh đừng sợ quá”, chị ấy nói tiếp. “Tôi tiêm thuốc tê, bất quá cũng giống như cạo râu lạng dao vào má là cùng”, chị ấy cười rúc rích trong khẩu trang và bắt đầu hành động.

Tóm lại là cái sự chữa răng của tôi không ngờ cũng mất gần hai tháng trời đi về mới tạm ổn, đến khi soi gương thấy râu ria ra rậm rạp, ngắm đi ngắm lại xem ra cũng có vẻ ổn, chỉ cần tỉa tót đôi chút. Trời ạ, đơn giản thế này mà sao bấy lâu tôi không nghĩ ra? Để râu cho nó mọc tự nhiên, hà cớ gì cứ sáng sáng lại phải lúi húi cạo, với tâm trạng phiền hà nào bàn cạo loại gì, nào lưỡi, nào xà phòng, nào bông, nào băng dính egou phòng khi trớt da máu chảy... Vợ tôi là “cổ động viên” đầu tiên. Cô ấy bảo anh để râu thế mà hợp, nom “đàn ông” hơn nhiều. Được lời như cởi tấm lòng, tôi bình thản cho bộ râu mới tinh của tôi “đi vào thực tế đời sống”. Người đầu tiên tôi gặp, tất nhiên là thằng Thường, thằng Vinh, hai thằng bạn nối khố từ thuở thiếu thời, bây giờ chúng nó đều là cán bộ cỡ nhàng nhàng khá hơn tôi một chút.

“Ơ, sao ông lại để râu ria thế này?”

Thằng Thường sững người nhìn tôi hỏi.

“Thế chỉ mình chúng mày có quyền để râu để ria thôi à?”, tôi vặn lại nó.

Đúng là cả nó và thằng Vinh lâu nay đều cùng để ria. Thằng Vinh ngắm tôi một lúc rồi phá lên cười.

“Cạo cằm đi, để ria như chúng tao thôi”, nó khuyên.

“Không”, tôi nói. “Tao là tao, tao không muốn giống chúng mày”.

“Ừ, kể thế cũng được. Cứ để cho nó mọc tự nhiên như rừng nguyên sinh ý, có khi hợp với bộ mặt hay nhăn nhó của mày”, thằng Vinh bình luận thêm.

Tôi đâu có nghĩ tới chuyện hợp hay không hợp, mà chỉ thấy nhẹ gánh mỗi buổi sáng trước khi đi làm thôi. Tôi đến cơ quan, nhập vào đám đông, chui vô cầu thang máy, lên phòng họp giao ban. Tôi không thể hình dung được bộ râu của tôi lại trở thành chủ đề chính cho buổi gặp gỡ đầu tuần của năm mới. Người bảo tôi để râu nom giống ông A, một nhà văn nổi tiếng bên Tây. Người bảo tôi để râu thế này, giống y hệt ông B, một danh nhân lỗi lạc của nước nhà thuở trước. Lại có người bảo không được, cậu phải cạo đi ngay, nom già lắm, không thể chấp nhận được.

Mấy cô, mấy bà đa số nhìn tôi tủm tỉm cười, có người không nhịn được tò mò, hỏi: “Chị ấy có nói gì không?”. Tôi bảo nhà tôi thấy bình thường. “Làm gì có chuyện bình thường!” - “Ồ, thế à?” Nhà tôi bảo tôi để râu hợp- “Hợp cái con khỉ, mụ ấy chiều anh thì có. Tôi ấy à, tôi đè sấn ra, cạo béng!”. Nói rồi mấy bà, mấy cô cười rũ rượi, như vớ được món mồi gì lạ lắm. Tôi có cảm giác tôi đang trở thành con người khác. Đúng hơn, đã trở thành con người khác. Đi đến đâu cũng có người hỏi, nhẹ thì: “Dạo này để râu đấy à?”. Nặng thì: “Khiếp. Nom kìa! Cạo đi! Sao lại để râu thế này? ”. Có người tế nhị hơn, kéo tôi ra chỗ khuất: “Chỉ có hai anh em mình với nhau, tớ hỏi thật nhá. Có vấn đề gì không mà cậu để râu ria ra rậm rạp thế này?” - “Không, chả có vấn đề gì cả”, tôi thật thà nói. “Tôi chỉ giải quyết khâu lười thôi ấy mà.” - “Cậu nói thật đi, anh em mình với nhau...”.

Ô, té ra có vấn đề thật: vấn đề để râu ria ra rậm rạp. Cả tháng giời nay tạm gọi là thời hậu đau răng, cái thằng râu tôi cứ tiếp tục dày thêm, dài thêm. Các câu hỏi thân tình, ngộ nghĩnh, khen chê cũng không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Tôi bây giờ thành ra tiến thoái lưỡng nan, nếu cạo râu đi ắt lại phải mất ngần ấy thời gian để trả lời những câu hỏi gay gắt, tế nhị, đầy quan tâm của bạn bè: Ô, dạo này đã cạo râu rồi à? Theo mình, cậu để râu hợp hơn. Hợp cái con khỉ, cạo đi là phải, chẳng ông sếp nào thích nhân viên của mình râu ria ra rậm rạp đâu. Râu của tôi chứ râu của sếp à? Về nhà râu của vợ, ra đường râu của ai kệ anh. Đến công sở không có chuyện để râu thế nào tuỳ ý anh được, hiểu chưa. Tóm lại là...

Có bị tình trạng đau răng râu ria ra rậm rạp như tôi mới phát hiện ra, người Việt Nam mình vui tính thật, lại có lòng quan tâm sâu sát đến nhau, từ chân tơ kẽ tóc đến râu ria, chắc không nơi đâu trên hành tinh này sánh được!

Truyện ngắn của TRUNG TRUNG ĐỈNH

Nguồn: nhavantphcm.com.vn

Đọc thêm

Podcast: Chuyện những người phụ nữ Hà Tĩnh được gặp Bác Hồ

Podcast: Chuyện những người phụ nữ Hà Tĩnh được gặp Bác Hồ

Trong ngôi nhà đơn sơ, những bức ảnh kỷ niệm thiêng liêng được treo ngay ngắn như những kỷ vật quý báu. Dù thời gian có qua đi hơn 55 năm thì nhũng ký ức được gặp Bác Hồ vẫn vẹn nguyên trong trái tim bà Tưởng Thị Diên - người Tiểu đội trưởng Tiểu đội dân quân gái Kỳ Phương năm nào....
Podcast: Hà Tĩnh in dấu chân Người

Podcast: Hà Tĩnh in dấu chân Người

Gần bảy thập kỷ đã đi qua, giọng nói trìu mến, thân thương của Bác vẫn còn vang vọng, thấm vào mỗi con tim. Khắc ghi lời Bác kính yêu, Đảng bộ và nhân dân Hà Tĩnh đoàn kết một lòng, ra sức xây dựng quê hương giàu đẹp như sinh thời Người căn dặn và mong muốn...
Đại sứ Nhật Bản ITO Naoki dự sự kiện giao lưu văn hóa tại Hà Tĩnh

Đại sứ Nhật Bản ITO Naoki dự sự kiện giao lưu văn hóa tại Hà Tĩnh

Tối 15/5, tại TP Hà Tĩnh đã diễn ra chương trình giao lưu văn hóa Việt - Nhật với chủ đề “Kết nối thế giới qua Truyện dân gian và Âm nhạc”. Tham dự có ngài ITO Naoki - Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền Nhật Bản tại Việt Nam, Bí thư Tỉnh ủy Nguyễn Duy Lâm, Chủ tịch UBND tỉnh Võ Trọng Hải, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Dương Tất Thắng.
Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Đôi guốc của tam thể

Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Đôi guốc của tam thể

Chú mèo tam thể soi mặt vào vại nước ở gốc cau, vuốt đi vuốt lại mấy sợi ria mép trắng như cước cho thật óng ả rồi thong thả bước ra sân tắm nắng. Gió hây hẩy, nắng nhè nhẹ vàng như mật, tam Thể khoan khoái nằm duỗi dài trên sân...
ABC News: Vì sao bánh mì Việt Nam khiến người Australia 'phát cuồng'?

ABC News: Vì sao bánh mì Việt Nam khiến người Australia 'phát cuồng'?

Trang tin tức ABC News vừa đăng tải bài viết với tiêu đề “Why are Australians obsessed with bánh mì, the Vietnamese roll with the complex history?” (Tạm dịch: Vì sao người Australia “mê” bánh mì Việt Nam, món ăn giản dị chứa đựng câu chuyện lịch sử đặc biệt), phản ánh sức hút ngày càng lớn của bánh mì Việt trên đất Australia.
Podcast truyện ngắn: Kỷ vật cuối cùng

Podcast truyện ngắn: Kỷ vật cuối cùng

Chiếc đồng hồ cũ kỹ nằm im lìm trong hộp gỗ, phủ đầy bụi thời gian. Đó là kỷ vật giản dị, chứa đựng cả một kho tàng ký ức về người bà đã khuất với biết bao câu chuyện, những hồi ức đẹp đẽ về một thời đã qua...
Ly sữa chua... “chát”!?

Ly sữa chua... “chát”!?

Vị thanh mát của ly sữa chua đánh đá post lên mạng hôm ấy giờ chỉ còn trong mường tượng, nhưng dư vị chua ít, chát nhiều còn đọng lại và phảng phất gần xa ở Hà Tĩnh.
Thắp sáng tinh thần từ bi và hướng thiện

Thắp sáng tinh thần từ bi và hướng thiện

Đại lễ Phật đản được tổ chức tại hơn 300 ngôi chùa lớn, nhỏ trên địa bàn Hà Tĩnh là dịp để cộng đồng nhìn nhận những giá trị sống tích cực, lan tỏa tinh thần từ bi, hướng thiện của Phật giáo.
Podcast tản văn: Vàng nắng vàng đồng

Podcast tản văn: Vàng nắng vàng đồng

Sinh ra và lớn lên ở quê, những cảnh vật, con người nơi đây đã quá quen thuộc với tôi. Tôi yêu dòng sông như dải lụa xanh uốn lượn ôm trọn xóm thôn; yêu những hàng bằng lăng tím lịm chạy dọc theo con đường làng; yêu cả những tường rào được phủ sắc hoa tigon đỏ tươi như màu máu con tim trong bài thơ tình lãng mạn của ai đó...
Podcast truyện ngắn: Bí mật dưới chân đèn

Podcast truyện ngắn: Bí mật dưới chân đèn

Tuổi trẻ của mẹ tôi là một phần ký ức đẹp đẽ của hai người lính. Tôi lại là con gái của mẹ. Đó là một nỗi niềm sâu kín. Kỷ vật này, tôi sẽ thay mẹ mình giữ mãi...
Podcast tùy bút: Về thăm quê Bác Làng Sen

Podcast tùy bút: Về thăm quê Bác Làng Sen

Về thăm quê Bác tháng 5, ta như được đi trong làn hương thơm dịu mát của hoa sen, loài hoa với phẩm cách thanh cao và luôn tỏa rạng, tỏa sáng, vừa thoảng hương thơm ngát, vừa bình dị gần gũi với đồng quê mộc mạc.
Podcast đến với bài thơ hay: Một chiều Đồng Lộc

Podcast đến với bài thơ hay: Một chiều Đồng Lộc

Đã có hàng trăm bài thơ ra đời tỏ lòng khâm phục và tiếc thương mười cô gái ở Ngã ba Đồng Lộc cùng bao người con đã ngã xuống nơi đây, dẫu vậy, “Một chiều Đồng Lộc” vẫn để lại dấu ấn riêng về tứ thơ và tình cảm của tác giả.
Podcast tản văn: Bến nước sông quê

Podcast tản văn: Bến nước sông quê

Có những dòng sông không chỉ chảy qua đất đai mà còn chảy dọc theo miền ký ức. Có những bến nước không chỉ là nơi neo đậu của những chuyến đò ngang, mà còn là nơi neo đậu của hồn quê, của tình người, và những kỷ niệm lắng sâu.
Podcast tản văn: Nhớ bóng tre làng

Podcast tản văn: Nhớ bóng tre làng

Tôi sinh ra và lớn lên từ làng, nơi có lũy tre xanh rì rào khăng khít, nơi ôm ấp tôi từ thuở ấu thơ đầu trần chân đất, nơi thật thà chất phác ruộng đồng vàng hươm, dòng kênh miệt mài tưới tắm đi qua bao vật đổi sao dời…
Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Mùa lúa trổ bông

Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Mùa lúa trổ bông

Chiều quê yên ả, những cánh đồng mướt xanh như tấm thảm trải dài vô tận. Màu xanh ngút ngàn căng tràn sức sống của lúa đương thì con gái khiến người xem như được tiếp thêm nguồn sinh lực sống mạnh mẽ...
Thái Lan lo du lịch Việt Nam vượt mặt

Thái Lan lo du lịch Việt Nam vượt mặt

Lượng khách quốc tế đến Việt Nam trong tháng 3 tăng gần 50% so với trước đại dịch, trong khi Thái Lan tăng trưởng chậm khiến các doanh nghiệp lữ hành lo lắng.
Podcast truyện ngắn: Mùa cau trở lại

Podcast truyện ngắn: Mùa cau trở lại

"Mùa cau trở lại" của tác giả Sơn Trần. Với giọng kể chân thành, mộc mạc, câu chuyện không chỉ nói về mùa cau – mùa vụ gắn bó với đời sống người dân quê – mà còn thấm đẫm những tình cảm gia đình, nỗi nhớ quê hương, và tình yêu âm thầm mà sâu sắc.
Podcast tản văn: Nhớ nhung mít ta ở làng

Podcast tản văn: Nhớ nhung mít ta ở làng

Có những hương vị tuổi thơ chỉ cần nhắc tới thôi đã khiến lòng ta thổn thức. Trong ký ức của nhiều người, trái mít quê – mộc mạc, thơm nồng – không chỉ là món quà ngọt ngào của đất trời mà còn là biểu tượng của tình làng nghĩa xóm, đầy ắp yêu thương.
Khai mạc Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025

Khai mạc Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025

Sáng 6/5, Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025 đã khai mạc trọng thể tại Học viện Phật giáo Việt Nam ở TP Hồ Chí Minh với chủ đề “Đoàn kết và bao dung vì nhân phẩm con người: Tuệ giác Phật giáo vì Hòa bình thế giới và Phát triển bền vững".
Phong cảnh hữu tình dọc tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh

Phong cảnh hữu tình dọc tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh

Trên tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh có nhiều đoạn tuyến băng qua đồng ruộng, đồi núi, sông suối tạo nên những cảnh đẹp hữu tình. Tuyến cao tốc được kỳ vọng tạo động lực quan trọng trong việc mở ra không gian phát triển mới về kinh tế - xã hội, thu hút đầu tư cho Hà Tĩnh.
Du lịch Hà Tĩnh - bước tiến mới về khách lưu trú

Du lịch Hà Tĩnh - bước tiến mới về khách lưu trú

Thời tiết khá tốt, nhiều sản phẩm mới hấp dẫn, giao thông thuận tiện... là những yếu tố quan trọng giúp các khu, điểm du lịch Hà Tĩnh thu hút hơn 734 nghìn lượt khách trong kỳ nghỉ lễ 30/4 và 1/5.