Số phận trớ trêu đã để tôi gặp lại tình cũ trong bệnh viện

Anh lấy tên tôi để đặt tên cho con gái, tên ở nhà từ bé của tôi là Cốm anh cũng đặt cho con. Chúng tôi không nói được điều gì từ khi 4 mắt chạm nhau.

Tôi có một gia đình mà theo mọi người nhìn vào là đẹp. Chồng tôi là nhân viên ngân hàng mẫn cán, có chức có quyền và thu nhập không hề thấp so với mặt bằng xã hội. Anh còn góp vốn với anh em bên nhà tôi và cũng tham gia trong công ty của anh trai cả tôi. Nhà tôi có ba con, sinh hai con đầu tiên đã đủ nếp đủ tẻ nhưng nhà anh neo người nên ông bà nội cứ muốn có thêm cháu và chúng tôi có cháu trai thứ ba. Sinh xong 3 đứa con tôi nghỉ luôn ở nhà, vừa làm nhân viên văn phòng cho công ty của anh cả (đặt trụ sở tại nhà tôi), vừa tiện chăm con.

so phan tro treu da de toi gap lai tinh cu trong benh vien

Mọi điều trong cuộc sống cứ bình lặng trôi nếu không có biến cố vừa xảy ra mà tôi thấy mình là người có lỗi hoàn toàn. Thời tiết thay đổi đột ngột nên con út bị viêm phế quản và rất nhanh bị chạy vào phổi. Tôi tức tốc đưa con đi khám và bác sĩ yêu cầu phải nằm viện. Vào viện và nằm phòng dịch vụ không phải là vấn đề gì nhưng dường như là sự trớ trêu của số phận, tôi gặp lại mối tình đầu, cũng có con phải nằm viện, bị viêm phổi như con tôi, nằm cùng phòng dịch vụ đó.

Lúc tôi nhập viện cho con là vào ban ngày, tôi chỉ gặp một bà ngồi chăm cháu gái đó, được nửa ngày thì cô cháu ngồi nói chuyện, cô tâm sự đây là cháu ngoại, mẹ cháu đã mất, bố cháu đi làm cả ngày và đêm mới vào. Tôi nghe qua câu chuyện của cô thì bố cháu không chịu đi bước nữa mặc dù vợ mất đã lâu (mẹ cháu mất khi sinh cháu). Cháu lại có cái tên giống hệt tôi (chỉ khác họ).

Tối hôm đầu tiên con nhập viên, tôi đang ngồi quay lưng ra cửa thì nghe một giọng nói rất quen thuộc vang lên phía sau: "Bà ăn tối đi bà ngoại Cốm ơi". Giật mình quay lại, tôi và anh chạm mặt nhau. Anh lấy tên tôi để đặt tên cho con gái, tên ở nhà từ bé của tôi là Cốm anh cũng đặt cho con. Chúng tôi không nói được điều gì từ khi 4 mắt chạm nhau. Cả đêm đó anh chỉ ngồi ở ghế và vuốt tóc con bé, mỗi khi nó ra mồ hôi anh lại lấy khăn lau. Cữ tiêm lúc 22h và phải tiêm bằng máy kéo dài một tiếng, anh luôn nựng bé để nó quên đi là đang bị tiêm. Còn tôi, nằm trên giường ôm con, đêm đó không ngủ được, cũng không dám quay lưng ra ngoài nên biết cả đêm anh cũng chỉ ngủ chập chờn khi ngồi trên ghế, mệt quá thì anh nằm gục lên giường.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa thiếp đi một chút tôi đã nghe tiếng anh: "Bà cho cháu ăn sáng giúp con, con về tắm một cái rồi đi làm đây". Tôi phải chờ anh đi hẳn rồi mới dậy. Cả đêm nằm nghiêng một phía, toàn thân tôi mỏi nhừ. Ngày hôm sau, tôi định bụng sẽ là người chủ động nói chuyện, trong đầu đã chuẩn bị hàng loạt câu hỏi, tình huống nói chuyện có thể sẽ xảy ra. Vậy mà tối đó anh lại là người chủ động nói. Anh hỏi thăm tình hình sức khỏe của cháu nhà tôi, hỏi về công việc tôi đang làm, vẫn là sự ân cần và nhẹ nhàng như hồi chúng tôi còn bên nhau. Những kỷ niệm cũ trong tôi bỗng chốc ùa về, tôi muốn gục vào ngực anh như ngày xưa.

Sau khi cả hai bé được xuất viện, tôi về và không lúc nào ngừng nhớ về anh. Tôi dành thời gian rảnh để nhắn tin hỏi han anh hàng ngày, bỏ bê công việc, lấy cớ là mấy ngày liền trong viện rất mệt nên ở tịt trong phòng với bé con và thời gian đó tôi chỉ liên lạc với anh, còn anh luôn giữ một khoảng cách nhất định. Tôi thấy lại cảm giác muốn được ở bên anh như ngày xưa. Tôi không dám vứt bỏ cuộc sống hiện tại của mình vì giờ đã là mẹ của 3 đứa con ngoan ngoãn. Vì trách nhiệm gia đình tôi vẫn phải hoàn thành những nhiệm vụ thuộc về thiên chức của người phụ nữ trong gia đình nhưng không lúc nào tôi không nhớ về anh.

Tôi phải làm như thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh lúc này của mình đây?

Theo VNE

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast