Xã hội ngày càng phát triển, kéo theo nhiều câu chuyện, hệ quả và quy luật mới. Con người phụ thuộc vào công nghệ, trẻ em không còn vô tư như trước, môi trường sống cũng thay đổi…. Lúc này, người ta bắt buộc phải dùng nghệ thuật để ”cảnh tỉnh” con người.
Đó chính là động lực để nghệ sĩ đường phố Dran (sinh năm 1979) cho ra đời những tác phẩm graffiti ấn tượng. Với mong muốn chia sẻ quan điểm phê bình về xã hội, quyền lực và niềm tin của chính mình, Dran đã từ chối công việc truyền thống của gia đình để đi theo nghệ thuật.
Với tài năng của mình, anh đã cho ra đời những tác phẩm đáng suy ngẫm. Khi xem chúng, ai cũng có sẽ có những suy nghĩ cho riêng mình về xã hội hiện nay.
Ở những thành phố lớn, người vô gia cư như những bức tranh vô hình. Hoặc một ”vết nhơ” cần được làm sạch để trả lại cảnh quan cho đô thị. Đó là sự thật đáng buồn.
Sự tồn tại của những sở thú hiện nay vẫn đang bị lên án, bởi sự cách biệt quá lớn giữa thú và người. Bức tranh này đã thể hiện sự hoán đổi rất sáng tạo.
Những người giàu có lúc nào cũng phải trưng sẵn một bộ mặt nhân ái, giàu tình thương với người nghèo. Nhưng điều đó không thể xóa nhòa ranh giới giàu nghèo đang càng ngày càng rõ rệt trên thế giới hiện nay.
Công nghệ thật sự đã len lỏi vào từng góc khuất trong cuộc sống ngày nay. Nó khiến vợ chồng xa nhau, bố mẹ không còn hiểu con cái. Ai cũng chìm vào không gian riêng của mình với những thứ ảo ảnh.
Nghệ sĩ chưa thực sự được coi trọng trong thời đại hiện nay. Bức tranh còn thể hiện một ý niệm khác: Khi tài năng không được đặt đúng chỗ, đó thật sự là một điều đáng tiếc.
Con trẻ càng ngày càng khó kết bạn. Chúng phải tự tìm lấy những người bạn trong tưởng tượng, tự tô màu cho thế giới của chính mình. Những người lớn dường như không còn quan tâm lắm đến mong ước của con cái.
Những hành vi quấy rối tình dục của đàn ông dành cho nữ giới ngày càng nhiều và tinh vi hơn. Không chỉ quấy rối bằng tay, cơ thể, họ còn quấy rối bằng ánh nhìn - điều này thậm chí còn nguy hiểm hơn bởi phụ nữ không thể nào buộc tội họ được.
Cuộc sống với nhiều quy tắc, nhiều mối quan hệ, nhiều vỏ bọc khác nhau khiến đôi khi chúng ta thấy, mình trông không khác gì một chú hề.
Vì lợi nhuận, những người kinh doanh sẽ làm bất cứ chuyện gì để có lời. Kể cả bán thực phẩm bẩn, hàng hóa giả…
Rồi sẽ có ngày, ô nhiễm môi trường sẽ vượt giới hạn, khiến hành tinh này không còn nơi nào mà không có rác thải nữa. Lúc này thì đã quá muộn…
Hạnh phúc của tuổi già chính là sức khỏe. Vì thế, đa số người già phải sống phụ thuộc vào thuốc men. Những viên thuốc ấy là niềm vui hy vọng sống của họ.
Chẳng ai gửi thư tay nữa. Nghề giao thư cũng sẽ bị triệt tiêu. Những bức thư được viết nắn nót bằng tay sẽ dần ”tuyệt chủng”. Chẳng ai gửi và đọc chúng nữa.
Trẻ con càng ngày càng ”khó lớn”, bởi sau lưng chúng là cả một bầu trời áp lực nặng nề của học hành, kỳ vọng của ba mẹ…
Nhiều người chỉ sống trong màu xám - không vui không buồn, không cảm xúc, không lý tưởng… Họ rất cần được tô màu.
Áp lực kiếm tiền khiến con người phải dậy sớm, đổ xô ra đường để lao động