Bớt "ảo", vợ ơi!

Vợ ơi, hãy thương chồng mà thực tế hơn một chút. Nếu đó là công việc thì chồng ủng hộ nhiệt tình, nhưng nếu chỉ là đam mê thì nên tiết chế lại.

Ông bà có câu “Trời đánh tránh bữa ăn”, nhưng chẳng hiểu sao vợ tôi cứ “canh me” giờ ăn là “tác nghiệp”. Cả ngày làm việc ở công ty mệt bã người, nên về đến nhà tôi chỉ mong được thoải mái nghỉ ngơi, được ăn cơm canh nóng sốt do vợ nấu. Chuyện tưởng chừng rất bình thường đó nhưng với tôi sao quá khó. Dù ở nhà hay ra tiệm, chỉ cần có vợ tôi đi cùng là phải đến lúc đồ ăn nguội ngắt tôi mới được cầm đũa.

Từ khi mới quen nhau, tôi đã biết vợ có sở thích viết blog. Lúc đó, những bài viết của vợ cũng chưa có nội dung gì nhiều, đa phần chỉ là vài dòng cảm xúc bất chợt. Bạn bè trên blog cũng chỉ lèo tèo vài ba người, trong đó có tôi. Càng ngày, vợ càng viết lên tay hơn, bài “chất” hơn, lại còn có hình minh họa. Dần dà, blog của vợ tôi có rất nhiều bạn, sau mỗi bài viết là nhận được không ít bình luận. Đến khi đoạt giải nhì trong một cuộc thi viết về đề tài gia đình trên mạng, vợ tôi chính thức bước vào con đường viết blog chuyên nghiệp.

Từ đó, những gì vợ tôi viết không đơn thuần chỉ là chia sẻ, là giải trí mà còn trở thành một nguồn thu nhập không nhỏ. Vợ tôi được các nhãn hàng nhờ viết cảm nhận về sản phẩm của họ, mỗi bài đều có thù lao, lại còn được tặng kèm sản phẩm để dùng thử. Dĩ nhiên, để bài viết có chất lượng, nhận được nhiều sự quan tâm, vợ tôi không chỉ viết thật tốt mà còn phải trau chuốt cả hình ảnh. Những tấm ảnh không còn “chụp đại” bằng máy kỹ thuật số mà được canh chỉnh góc độ, ánh sáng từ máy chuyên nghiệp... Nếu mọi chuyện chỉ có vậy thì cũng chẳng có gì để phàn nàn. Đằng này vợ tôi còn đem cuộc sống gia đình phơi bày gần như trọn vẹn trên blog.

Vợ tôi chụp hình con gái rất nhiều, ngày nào cũng chụp ít nhất… vài chục tấm. Sáng mở mắt ra là chụp vì con gái ngái ngủ yêu quá. Con gái thức dậy vào nhà vệ sinh cũng chụp, đánh răng cũng chụp để sau này khỏi tiếc nuối vì bỏ lỡ khoảnh khắc này. Rồi con gái đến trường, con gái đi học về, con gái khóc cười… chỉ cần có mẹ bên cạnh là tất cả cử chỉ của con được thu vào ống kính. Sau đó, vợ tôi tung hết lên blog, chờ đếm lời khen của mọi người.

Tệ hơn, những chuyện riêng tư của vợ chồng cũng bị vợ tôi kể chi tiết trên blog. Chẳng hạn, chuyện tối qua con gái chưa ngủ mà tôi đã ngủ, hay hôm kia tôi làm rớt tiền, rồi vợ chồng đến quán nào ăn, mua gì ở đâu cũng được vợ tôi cập nhật chi tiết mỗi ngày. Mệt mỏi, khổ sở nhất là chuyện vợ tôi chụp hình đồ ăn. Bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào, chỉ cần có đồ ăn là vợ tôi tỉ mỉ chụp. Chụp từ lúc còn trên bếp đến khi dọn ra bàn; hết chụp xa đến chụp gần… Nhìn cô ấy say mê chụp, tôi cảm thấy vợ mình toát lên vẻ chuyên nghiệp như một nhà nhiếp ảnh thật sự. Khổ nỗi, vợ tôi chụp xong là cơm canh đã nguội ngắt, tôi thì đói meo.

Tôi cũng không nhớ từ lúc nào mà những bữa cơm gia đình của chúng tôi đều phải chụp trước ăn sau. Nhiều lúc đói quá, tôi không đợi được, phải tự nấu tô mì gói nhưng cũng không thể ăn ngon miệng. Nước sôi vừa chế vào vợ tôi đã chặn lại không cho tôi động đũa: “Anh phải rắc vài cọng hành, bỏ vài lát ớt mới ngon” - vợ tôi chu đáo. Ừ thì ngon nhưng hành ớt đâu ra? Thế là vợ tôi xăng xái chạy ra tiệm tạp hóa đầu hẻm mua, mang về rửa rửa xắt xắt bỏ vào. Tưởng vậy là được ăn, nào ngờ vợ tôi lại bảo, để em chụp một tấm cái đã. Mà “một tấm” của vợ tôi là… khoảng hai chục lần bấm máy với đủ cự ly xa gần, có cả ảnh tôi gắp mì lên chuẩn bị ăn như trong mấy clip quảng cáo. Phải đến khi vợ tôi gật đầu ra lệnh anh ăn đi cho nóng thì mì đã nở đến không còn chút nước trong tô.

Thương vợ, hiểu công việc và đam mê của vợ nên tôi chỉ góp ý nhẹ nhàng, nhưng hình như vợ tôi chẳng hiểu ra, không tính đến cảm nhận của chồng con, mà cứ vô tư làm theo ý riêng. Tôi là người cũng dễ tính nên không ngại mệt, ngại đói phụ vợ chụp hình đăng blog. Thật lòng tôi thấy vợ là người viết blog hay, nhưng càng ngày vợ tôi như càng lậm vào thế giới ảo. Vợ ơi, hãy thương chồng mà thực tế hơn một chút. Nếu đó là công việc thì chồng ủng hộ nhiệt tình, nhưng nếu chỉ là đam mê thì nên tiết chế lại. Nên biết chia thời gian cho blog và thời gian cho chồng con, đừng sống hết mình cho thế giới ảo mà quên đi người thật, vợ nhé!

Theo Minh Duy/phunuonline.com.vn

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Báo nói