Ở đó con có thầy cô yêu thương, dạy dỗ con kiến thức, có những người bạn đầu tiên, đó là tiền đề để con trưởng thành mỗi ngày.
Đà Lạt những cơn mưa cuối mùa, trên những sườn đồi sớm mai còn ướt sau cơn mưa đêm qua. Sáng Đà Lat se lạnh, sương còn giăng trên đồi thông, ánh nắng chan hòa xen qua kẽ lá, lấp lánh giọt sương mai. Khác với mọi ngày, hôm nay mẹ dậy sớm hơn để chuẩn bị cho An đi khai giảng năm học mới. An của mẹ năm nay bước vào lớp 1, đối với con đó là cả bầu trời mới.
Trên con đường đến trường, con líu lo như chú chim nhỏ. |
Trên con đường đến trường con líu lo như chú chim nhỏ, vậy mà khi đến trường đôi tay lại rụt rè nắm chặt lấy tay mẹ như thể sợ mẹ đi mất. Chú chim nhỏ lần đầu xa mẹ, theo cô giáo vào hàng nhận lớp chuẩn bị lễ khai giảng, đôi mắt đỏ hoe, ngoái lại nhìn mẹ.
Con làm mẹ nhớ lại tuổi thơ của mình rất nhiều năm về trước, ai rồi cũng trải qua những tháng ngày ấy trong đời, lần đầu tiên đến trường, rồi trưởng thành rời xa gia đình đến một chân trời mới.
Lần đầu tiên đi học bà ngoại con đã dắt mẹ đi bộ 5 cây số để đến trường, mẹ chẳng thể quên được đó là lần đầu tiên mẹ đi bộ xa đến vậy. Con đường đến trường của con cũng là con đường nhiều năm về trước mẹ vẫn thường đi. Đà Lạt một màu đất đỏ, bọn mẹ đi học đứa nào đứa ấy mỗi lần đến lớp đều lấm lem màu đất.
Trường của con cũng là ngôi trường mà mẹ từng học những bài học đầu đời. Theo thời gian ngôi trường đã thay đổi, được xây dựng hiện đại hơn, khang trang hơn. Những ngôi nhà gỗ, mái tranh những năm 1995 đã thay thế bằng dãy nhà hai tầng sơn vàng, cây thông già giữa sân trường bằng đất đỏ đã bị chặt, để cải tạo xây dựng lại trường lớp.
Con biết không? Sau gần 25 năm mọi thứ thay đổi thật nhiều, mẹ lớn lên trưởng thành sinh ra con. Cuộc sống người dân nơi đây khá giả hơn nhiều, cơ sở vật chất được đầu tư hiện đại hơn. Duy chỉ có một điều ngần ấy năm không đổi, đó là học sinh luôn mặc quần xanh, áo trắng kết hợp với áo len xanh, đầu đôi mũ ca nô.
Mẹ biết đến một môi trường mới, mọi thứ đều mới sẽ làm con vừa háo hức, vừa sợ hãi. Nhưng đừng khóc…! Con gái của mẹ. Đây là bước đệm đầu tiên để con rời xa vòng tay bao bọc của mẹ, bước vào một môi trường mới rộng mở hơn. Ở đó con có thầy cô yêu thương, dạy dỗ con kiến thức, có những người bạn đầu tiên, đó là tiền đề để con trưởng thành mỗi ngày.
Khi trưởng thành, ngoảnh mặt nhìn lại khoảng thời gian đã qua, con nhận ra chẳng có gì sướng hơn đi học. |
Sau này khi con đã trưởng thành, ngoảnh mặt nhìn lại khoảng thời gian đã đi qua con sẽ nhận ra chẳng có gì sướng hơn là đi học, trong cánh cổng trường học thì mọi thứ vẫn rất bình yên con ạ. Tri thức rất quan trọng, con hãy cố gắng thật nhiều. Mẹ không hy vọng con sẽ trở thành đứa trẻ thiên tài, chỉ mong con mãi an nhiên, có thật nhiều kỷ niệm đẹp, luôn vui vẻ mỗi ngày đến trường.
Vậy là mùa tri thức mới lại chào đón thế hệ tương lai theo dọc dài ngày tháng. Để lòng người náo nức mỗi độ thu sang. Mùa tựu trường sẽ còn mãi hằn in trong tâm trí của mẹ, của con những ai từng cắp sách đến trường. Tất cả sẽ trở thành những ký ức đẹp, để mỗi khi nhớ lại, như thấy mình còn trẻ mãi với thời gian.