Gạt nước mắt đi, chúng ta phải hạnh phúc

Quyên òa khóc. Tôi không ôm Quyên vào lòng mà chỉ nhẹ nhàng nắm tay. Con người ta luôn có những điểm tựa cho những lần bắt đầu lại.

Quyên thích những người đàn ông đã có gia đình. Quên bảo với tôi rằng, ở những người đàn ông như thế bao giờ cũng toát lên vẻ từng trải. Họ luôn tràn đầy kinh nghiệm trong nhiều mặt, và dĩ nhiên trong đó có sex.

Rõ ràng là Quyên đã quá khác so với cô gái mà năm năm trước tôi từng biết. Tôi nhận ra ánh mắt đen láy trong veo của Quyên đã thoảng chút gì quyết rũ mà có cảm giác như, nếu một gã đàn ông nào đó vô tình uống phải ánh mắt ấy, hắn sẽ răm rắp nghe theo những mật ngữ của xúc cảm mà Quyên ra hiệu.

gat nuoc mat di chung ta phai hanh phuc

Và quả thực, Quyên đã khiến rất nhiều người phải chết mê. Nhiều trong số đó là những người đàn ông đã có gia đình. “Đó không phải tội lỗi, Vỹ ạ. Thứ gì để thỏa mãn bản năng mà ta ý thức được rằng mình đang thỏa mãn bản năng thì không phải tội lỗi nữa. Tất cả đều sòng phẳng.”

Quyên đã nói vậy, như một cách để ngụy biện cho những đổ vỡ có thể được tạo ra từ sau những cuộc vui của cô ấy. Cũng có thể đơn giản vì tuổi trẻ không nhiều đạo đức tới độ lúc nào cũng muốn sống vì hạnh phúc của người khác.

Tôi còn nhớ những cảm giác cũ kĩ của năm năm về trước. Tôi hay sang rủ Quyên đi học. Quyên ngồi sau xe tôi đến trường. Bị bắt nạt, Quyên gọi cho tôi. Nhưng không phải lúc nào tôi cũng bênh vực được Quyên, có đôi khi, nhiệm vụ của tôi chỉ là ngồi đó và nghe Quyên kể lể.

Quyên kể với tôi nhiều thứ. Kể về người cha mà cô ấy chưa bao giờ được gặp mặt. Kể về cậu con trai mà cô ấy thầm thích nhưng chưa bao giờ dám nói. Và đôi khi là kể về những nỗi sợ: Quyên sợ những hôm lớp học không có tôi, sợ những ngày mẹ ốm. Sợ những người đàn ông đến tán tỉnh. Có một câu tôi hay nói để trấn an Quyên: “Khi nào còn có tớ thì cậu không phải sợ gì cả, nhé!”.

Rồi chúng tôi ra trường. Tôi biết, những nỗi sợ trong Quyên cũng dần tan. Và rằng việc không có sự xuất hiện của tôi trong lớp học cũng chẳng còn là điều gì đó to tát nữa. Con người ta ai cũng phải lớn, ai rồi cũng phải học cách đi một mình, không cần tới những gì đã từng là điểm tựa.

Một đêm, Quyên rủ tôi ra ngoài chơi. Tôi dắt xe ra cổng lạch cạch mở khóa. Đường vắng tanh. “Sao gọi tớ vào giờ này?”. “Tớ buồn, Vỹ ạ! Tớ muốn đi trốn”. “Đi đâu?”. “Đâu cũng được”.

Và chúng tôi đi. Tuổi trẻ hay có những quyết định điên rồ, chẳng cần lý do như thế. Thiết nghĩ, cái bất cần đó cũng chính là cách mà Quyên bước vào cuộc đời của những người đàn ông. Với tôi, Quên đơn giản là một người bạn. Sâu trong tình bạn đó, là kí ức và những ngày tựa vào nhau - cho nhau điểm tựa. Đời phải có những người bạn thật sự, để khi cả thế giới quay lưng với mình, khi cả thế giới nói rằng mình đã sai thì vẫn có người chờ mình trở về, bằng tất cả bao dung chở che. Tôi với Quyên là biện chứng của tình bạn.

Chúng tôi đi hết một ngày và trở về nghỉ trong một khách sạn nhỏ với tất cả những rã rời.Tôi với Quyên thuê hai phòng. Mười giờ tối, khi tôi đã nằm say giấc vì mệt thì nhận được cuộc gọi của Quyên. “Cậu còn chưa biết tớ không vui vì điều gì mà. Cậu không còn muốn bảo vệ tớ như trước nữa”. “Hâm. Thôi nhé, ngủ đi, mai về sớm còn đi làm”.

Tôi tắt máy. Năm phút sau có tiếng gõ cửa. Khi cánh cửa đóng lại, tôi vừa kịp ngồi xuống ghế thì cũng là lúc Quyên lao vào tôi, áp đôi môi mọng sức sống của cô ấy lên môi tôi. Có một xung lực kì lạ chạy qua sống lưng tôi, tôi cảm giác được cơ thể mình đang nóng lên nhưng rồi lúc Quên đặt tay lên khuy quần của tôi, bản thân tôi đã kịp định thần và xô mạnh tới mức Quyên ngã ngồi xuống sàn.

“Cậu điên rồi!”. Tôi quát. “Tại sao? Tớ thích cậu mà... Hay cậu không phải đàn ông?”. “Với ai cũng được, nhưng miễn là không phải với cậu”. Tôi dịu giọng.

Quyên lững thững đi ra ngoài.

Tôi cứ ngỡ những cuộc tình đêm của Quyên chỉ dừng lại là những trò đùa. Hoặc như một cách để vá víu thanh xuân giữa ngày dài tháng rộng.

Chúng ta hoàn toàn không nên vì cô đơn mà yêu đại một người. Người trẻ hay như thế, họ nghĩ về tương lai, nghĩ về những khát khao, những bấp bênh của đoạn đầu sự nghiệp và xếp tình yêu vào cõi tạm của tâm hồn. Họ chẳng dám đắm đuối tin nhau, và tình yêu đôi khi giống như một cách thức vá víu.

Không có hạnh phúc nào nảy nở nơi lưng chừng niềm tin cả. Chắc chắn là như thế. Hơn nữa, đây lại là hạnh phúc được xây dựng trên những dối trá, lừa lọc và cả khổ đau của kẻ khác, làm sao mà bền?

Quyên kể tôi nghe những câu chuyện về Thắng, người đã làm cô phải “đi trốn”. Thắng không hợp với vợ, Thắng muốn ly hôn vì anh ta có những nỗi khổ riêng. Quyên nói với tôi rằng cô ấy không sai, khao khát được yêu thì có gì là sai.

Tôi nghe tới đoạn ấy thì chỉ biết cười trừ. Quyên đâu còn là cô bạn yếu đuối của tôi ngày xưa nữa. Quyên lẫn lộn hết cả. Cuộc sống nhiều luồng sóng có thể xô con người ta vào một giai đoạn lạc lối nhưng tuyệt nhiên đừng bao giờ nghĩ tới chuyện tranh cướp hạnh phúc của người khác. Hay như đêm Quyên muốn ngủ cùng tôi. Quyên sẵn sàng đổi những tháng ngày coi nhau là điểm tựa, đổi tất cả những chân thành trở che lấy một lần chạy theo quán tính của đam mê.

Người bạn trong tôi không dung nạp Quyên nữa. Có lẽ chúng tôi phải từ bỏ nhau, phải gạt nhau ra khỏi cuộc sống. Tôi nghĩ đã tới lúc tôi cần cho cô ấy biết, không phải bao giờ con người ta cũng sẵn sàng thỏa hiệp với một tình bạn!

Chúng tôi xa nhau thật. Những qua lại nhợt nhạt dần rồi chẳng buồn hỏi han, chẳng buồn hẹn nhau thêm một lần nào nữa. Thế giới giữa tôi với Quyên bây giờ được ngăn cách bởi một bức tường quá lớn và hình như bức tường đó đang có xu hướng dày thêm, mỗi giây.

Một ngày vào đông. Chiều về…

Tôi xếp lại mặt bàn, tắt máy tính chuẩn bị rời cơ quan. Tôi bất giác nhớ Quyên. Phải rồi, cái thời tiết thế này dễ làm người ta thấy nhớ một người hoặc chí ít là sẽ băn khoăn kiếm tìm chốn đợi.

Người đàn bà đứng ngoài lễ tân công ty có lẽ cũng đang kiếm tìm chốn đợi. Không hiểu vì sao, tôi lại có cảm giác rằng mình có chuyện gì đó cần phải nói với người đàn bà ấy.

“Trông chị không được vui”. Người đàn bà cười khô khốc: “Chồng bỏ, vui làm sao được hả em!”. Tôi nhìn người đàn bà ấy kĩ hơn. Trông ngoại hình chị không tệ nếu không muốn nói là ưa nhìn. Cách nói chuyện cũng có phần nhẹ nhàng, đúng mực.

Đời người ta sẽ nhiều lần xô lệch, nếu cứ mỗi lần xô lệch là một lần từ bỏ nhau thì bao nhiêu lần xích gót chân cho vừa? Hạnh phúc là tin yêu, là vun vén dựng xây, là vá lại từ những lần rạn vỡ chứ đâu phải là thay cũ đổi mới!

Tôi bâng quơ hỏi người đàn bà câu cuối cùng: “Anh ấy tên gì hả chị?”. “Thắng”. Tim tôi chậm mất vài nhịp. Như là nghẹn lại. Có phải đây chỉ là một chuyện trùng hợp không?

Tôi lại gọi Quyên, không phải vì nhớ Quyên. Ban công về đêm rất lạnh. Tôi với Quyên đứng đây, bỏ mặc những ý niệm về thời gian và không gian. Bầu trời bên ngoài là bầu trời thuộc về xưa cũ. “Con anh ấy không thích tớ, Vỹ à?”. “Thắng phải không?”. Tôi nhẹ nhàng hỏi. Quyên khẽ gật đầu, Quyên nói tiếp: “Tớ sai rồi Vỹ ạ. Tớ đã gặp vợ Thắng. Tớ thua chị ta, mọi mặt. Chị ta hỏi rằng, nếu tớ là chị ta thì tớ sẽ làm gì trong những rạn vỡ ấy?”.

“Cậu sẽ làm gì?”. Tôi hỏi một câu ngờ nghệch. Quyên òa khóc. Tôi không ôm Quyên vào lòng mà chỉ nhẹ nhàng nắm tay. Con người ta luôn có những điểm tựa cho những lần bắt đầu lại.

Gạt nước mắt đi, chúng ta phải hạnh phúc!

Theo Gia đình Việt Nam

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast