Con nhà “lính”

(Baohatinh.vn) - Mỗi năm, khi những náo nức của ngày 19/8 trỗi dậy trong lòng ba mẹ tôi - những cán bộ công an đã nghỉ hưu là trong tôi cũng sống dậy ký ức của con nhà “lính” một thời. Có gian khổ, khó khăn, thiếu thốn nhưng cũng đầy kiên cường, bản lĩnh, giống như tinh thần của những người cán bộ, chiến sỹ Công an nhân dân vậy.

Con nhà “lính”

Lực lượng Công an nhân dân - những người giữ bình yên cho cuộc sống. Ảnh Internet

“Quỳnh ơi, chìa khóa nè con!”

Khi mẹ tôi vóng vót gọi từ ngoài ngõ như thế là đã đến giờ mẹ tôi đi trực ban. Tôi lúc đó, dẫu có đang và dở miếng cơm cũng sẽ đặt bát xuống, nhanh nhẩu chạy ra cúi đầu sát song cửa để mẹ tôi lồng dây chìa khóa vào cổ. Mẹ bảo làm thế vì tôi hay quên. Phải đeo vào cổ để mà giữ của giữ nả.

Nhà tôi thật chẳng có của nả gì ngoài cái giá sách. Một chiếc xe đạp thống nhất cũ, một cái quạt tai voi ông bà nội cho ba mẹ khi ra ở riêng và một đàn gà đang kì nhảy ổ. Từng đó thôi cũng đủ cho mẹ chẳng bao giờ yên tâm khi không tự tay đeo vào và tự tay tháo chiếc chìa khóa trên cổ tôi ra mỗi khi mẹ vắng nhà.

Cả ba mẹ tôi đều tốt nghiệp trường trung cấp cảnh sát vào năm 1977, hai năm sau ba tôi được điều chuyển lên phụ trách vùng miền núi Kỳ Sơn, giáp biên giới Việt - Lào. Mẹ tôi theo gia đình chuyển về Hà Tĩnh, công tác tại Đồn công an Thị xã Hà Tĩnh, chuyên về trực hộ tịch, hộ khẩu.

Con nhà “lính”

Mẹ tôi ngày về Hà Tĩnh nhận công tác năm 1979.

Hồi ấy, dân thưa, chủ yếu là dân gốc nên mẹ tôi gần như quen tất cả những hộ dân nơi đây. Thị xã nhỏ như lòng bàn tay. Từ Quốc lộ 1 rẽ xuống đường Phan Đình Phùng được xem là tuyến phố trung tâm lúc bấy giờ. Tuyến đường được rải nhựa, tập trung tất cả các cơ quan hành chính và chia đôi hai phường Bắc Hà, Nam Hà. Các đường phố còn lại chủ yếu là đường đất, mùa hè mù mịt bụi và mùa mưa thì nhão nhoẹt, đi lại khó khăn vô cùng.

Con nhà “lính”

Những khoảnh khắc đoàn tụ như thế này rất hiếm hoi đối với gia đình tôi hồi ấy.

Mẹ bận việc nên mấy chị em tôi cũng sớm tự lập. Khuôn viên đồn công an rộng lắm. Ngoài dãy nhà công vụ, phía sau có một bãi đất rộng dùng làm sân bóng, nhà chứa xe và khu tập thể. Khu tập thể nằm tít ra sau cuối cách khu làm việc cả một ruộng rau muống rộng và một cái bể chứa nước sinh hoạt cho cả đơn vị nên chúng tôi chả bao giờ được bén mảng vào. Vì thế, lũ trẻ con, ngoài buổi đi học ở trường, gần như hoàn toàn bị biệt lập với thế giới bên ngoài.

Chúng tôi - những đứa trẻ con nhà lính đã quá quen với việc không được phép tự động “vượt tuyến” ra phố nên việc khám phá xung quanh khuôn viên cơ quan cũng đã đủ thú vị rồi. Tôi còn nhớ, nằm lọt thỏm trong những trảng cây bụi hoang vu đa phần là cây nổ mắt là những cái hầm chữ A nhô lên đầy cỏ may và cỏ gà. Mẹ dặn chúng tôi không được đến gần đó, nơi đó ẩm thấp, có rất nhiều rắn rết nguy hiểm (nhưng thực chất đó là nơi để dành để tạm giam những người bị bắt trước khi đưa họ lên trại giam).

Nhưng những trò thường đã bị cấm cản lại sinh ra nhiều tò mò. Lũ trẻ chúng tôi vẫn lầm lũi bò qua hàng rào thép gai vào đó chơi say sưa không biết chán. Có những hôm trời nắng, chúng tôi chơi chán rồi ngủ quên dưới hầm chữ A, mát lạnh vô cùng.

Duy chỉ có một kỉ niệm mà tôi không dám kể với mẹ. Trong một lần trốn trong hầm chữ A chơi trốn tìm, tôi đã gặp một ánh mắt nhìn tôi từ sau song sắt. Đó là ánh mắt đau buồn ngấn nước mà tôi không thể nào quên nổi của người đàn ông vừa bị bắt vì móc túi. Tôi nhìn ông ấy, tự nhiên thấy thương, tôi ngồi lại một mình trong góc lặng nhìn ông ta rồi hình dung ra trăm ngàn lí do có thể biện minh cho việc làm sai trái của ông ấy: vì quá nghèo khổ, vì có một việc cấp kì nào đó khiến con người ta túng quẫn và làm liều…rồi mong chờ một sự hối cải, một sự giác ngộ của lương tri khi ông ngồi một mình trong căn phòng tranh tối tranh sáng. Lúc đó, tôi không còn sợ hãi, lặng lẽ đem chai nước đến đưa cho ông ta. Đó là chai nước chanh mẹ pha cho tôi trước lúc đi làm mà tôi cất dành mãi chưa uống hết.

Con nhà “lính”

Mẹ tôi - nữ cảnh sát mẫn cán.

Bẵng đi một thời gian sau, mẹ tôi gặp lại người đàn ông đó khi đang bốc thuốc ngoài chợ tỉnh, ông ta có hỏi mẹ tôi về đứa bé gầy và đen nhưng có đôi mắt rất trong trẻo đã đưa cho ông chai nước chanh làm ông bật khóc trong chiếc hầm chữ A năm nào. Tôi cũng thầm vui vì người đó giờ đã hoàn lương, chuyên bốc vác thuê ở chợ, kiếm sống qua ngày. Lúc đó, tôi không dám thú nhận với mẹ, đứa trẻ đó là tôi nhưng bây giờ nhớ lại, tôi nghĩ, mẹ đã biết. Câu chuyện vì thế trở thành một điều bí mật của mẹ con tôi.

******

Mẹ tôi là dân nhà quê chính hiệu. Cả làng chỉ mỗi mẹ được đi học cấp 3 nên khi người ta về tuyển quân là mẹ tôi được chọn liền và mẹ cũng xung phong đi, không hề do dự. Bà ngoại hồi đó kiên quyết không cho đi, bắt ở nhà lấy chồng nhưng mẹ vẫn quyết tâm xin đi. Sau này, mẹ yêu ba rồi vào Hà Tĩnh, bà tôi khóc cạn nước mắt kêu “con gái mà lấy chồng xa, khác chi con lợn khái tha vào rừng”.

Cũng đúng, hồi đó giao thông cách trở, ngày mẹ sinh con đầu lòng, bà tôi một mình gánh trên vai một đầu gạo, một đầu khoai tây, đi bộ ngót nghét 200km từ Quỳnh Lưu - Nghệ An vào Hà Tĩnh chăm con chăm cháu.

Vất vả lắm mà rồi đâu vào đấy cả. Ba công tác xa, mẹ tôi sinh 3 đứa con, chủ yếu đều phải một thân một mình, quán xuyến mọi bề. Mẹ vẫn đi làm hằng ngày với tinh thần trách nhiệm cao và luôn hoàn thành tốt công việc được giao.

Thực lòng hồi ấy, chúng tôi không biết mẹ làm những gì, vì hình như mẹ luôn được điều động vào tất cả các nhiệm vụ khi trên địa bàn thị xã xẩy ra các vụ việc. Trên cơ sở địa bàn quản lý, hằng ngày, mẹ dành nhiều thời gian xuống cơ sở hướng dẫn bà con thực hiện các thủ tục hành chính, thủ tục đăng ký tạm trú, tạm vắng… tuyên truyền, vận động Nhân dân trong khu vực thực hiện nghiêm các quy định pháp luật của Đảng và Nhà nước; thường xuyên kiểm tra nhân khẩu, hộ khẩu, đặc biệt, tập trung kiểm tra các khu vực phức tạp nhạy cảm về ANTT như khu nhà trọ cho thuê, các công trình đang xây dựng, bến xe, nhằm kịp thời phát hiện các vụ việc vi phạm.

Những khi cao điểm, cả cơ quan trực 100% mẹ cũng đi xuyên đêm như những người khác nên việc chúng tôi phải ngủ đêm không có người lớn là chuyện hết sức bình thường. Chính vì thế, trong ký ức con nhà lính của tôi có cả những nỗi sợ hãi không mùa đó. Tôi nhớ những ngày mùa hè nóng nực, chiếc quạt cóc không làm xua tan cơn nóng phả ra từ mái bê rô xi măng hầm hập, chị tôi mở cửa sổ nghe gió u u thổi trên những hàng ngô đồng trước bờ sông mà nghe rờn rợn.

Con nhà “lính”

Chiếc quạt cóc là hình ảnh tôi không thể quên trong ký ức con nhà “lính” của mình. Ảnh Internet

Còn những ngày mưa nắng thất thường, ban đêm chúng tôi còn chứng kiến những đốm lửa ma trơi lập lòe chạy khắp bãi tập, rồi khi tiếng con Bấc sủa vang trời là chúng tôi ôm nhau rúm ró khóc. Nhưng không có gì khuất phục được con nhà lính, lâu dần những đốm sáng ma trơi lập lòe lại trở thành mỗi ánh sáng lấp lánh trong những câu chuyện mà chúng tôi tự tưởng tượng (và điều đó tập cho chúng tôi sau này biết độc lập, phân định đúng sai, bản lĩnh trước mọi thử thách trong cuộc sống).

Mẹ tôi được khen thưởng nhiều, những giấy khen, bằng khen, giấy chứng nhận cho những đồng chí đã hoàn thành nhiệm vụ luôn có tên mẹ. Nhận những thành tích đó, mẹ cũng chỉ lặng lặng mà không tỏ ra vui hay buồn.

Sau này, khi chúng tôi lớn lên, mẹ xếp lại những bằng khen đó vào tủ thở dài: “Mẹ làm việc chẳng phải để cần bằng khen hay giấy khen, mẹ chỉ cần làm hết mình, nỗ lực hết mình vì công việc là được. Còn sau đó, mẹ chỉ ước được trở về nhà làm một người phụ nữ bình thường, có thời gian để chăm lo các con học hành. Giá mẹ có thời gian, các con sẽ được kèm cặp tốt hơn…nhưng nghề này đàn ông vất vả một thì phụ nữ vất vả mười và các con của lính lại có một sự thiệt thòi không giống như những đứa trẻ bình thường khác…”

Đúng là tôi không giống như những đứa trẻ bình thường khác. Ngay từ khi sinh ra cho đến khi gặp mặt ba mình tôi không có một mảy may nào ý niệm về ông. Những năm 1979, 1980, trước tình hình nguy cơ bất ổn của các vùng biên giới, một lực lượng cảnh sát đã được điều lên cắm chốt cắm bản. Ba tôi lên Mường Xén, để mẹ một mình lo nhà cửa, con cái. Hồi đó, mỗi ngày chỉ có một chuyến xe ca từ TP. Vinh lên Mường Xén, người chen chung với lợn, gà, mắm ruốc khắm khú, mấy ngày trời mới lên đến Kỳ Sơn. Kỳ Sơn, huyện miền núi rẻo cao với địa hình phức tạp, độ dốc lớn, đường sá chỉ rặt đèo cao và suối sâu. Đời sống thấp kém kéo theo các tệ nạn xã hội, nơi đây một thời từng được mệnh danh là thủ phủ của cây thuốc phiện với tập quán trồng cây thuốc phiện lâu đời.

Ba tôi đã có gần 10 năm ở đó. Xa gia đình, vợ con cộng với thời tiết khắc nghiệt, cuộc sống khó khăn đã làm cho sức trẻ của ông bị phá hủy trầm trọng bởi sốt rét và rượu.

Có lần, tôi đã không nhận ra ba tôi khi ông trở về nhà. Đó là một buổi chiều khi tôi ngồi đọc sách bên hàng hiên. Một người đàn ông đầu tóc rối bù, mặc chiếc áo blu dông hở cúc, chiếc quần bạc phếch, thẩy chiếc ba lô đầy bụi đường rồi ôm chầm lấy tôi khiến tôi hoảng hốt khóc thét. Mẹ tôi khóc, ba tôi cũng khóc, ông bà cũng khóc, còn tôi lấm lét nấp sau chân ông gọi mãi không ra. Chỉ bà cố tôi cười buồn với ba: “Tại mi đi lâu quá nên con hắn quên, hắn chộ vợ mi gọi mi bằng anh nên hắn cũng gọi mi bằng anh rứa đó”.

Sau này, bà nội tôi nhắc mãi câu chuyện đó mỗi khi con cháu trong nhà có ý định theo nghề của ba mẹ tôi: “Chọn nghề chi không chọn, chọn cái nghề làm cực cả nhà” - ngẫm ra cũng thương bà.

Nhưng tôi biết ơn ba mẹ tôi. Từ trong sâu thẳm lòng mình, tôi biết ơn những ngày tháng tự lập của những trẻ “con nhà lính” năm ấy, chúng tôi đã lớn lên và trưởng thành đầy rắn rỏi và bản lĩnh. Nghề nghiệp của ba mẹ tôi đã giúp chúng tôi nhận ra cái đúng sai trong cuộc đời. Nhất là lòng vị tha và tình thương của người phụ nữ Công an nhân dân đã cảm hóa được bao nhiêu con người lầm lỡ trở về hoàn lương, để sau này, chúng tôi lớn lên học được cách bao dung với cuộc đời.

Và tôi biết, cách mẹ tôi choàng vào cổ tôi chiếc chìa khóa đó không phải để giữ của giữ nả như mẹ tôi từng nói, mà chính là mẹ tôi đã choàng vào cổ tôi chiếc huy chương của lòng tin và sự dũng cảm mà con nhà lính đều phải đối mặt và chấp nhận…

Hà Tĩnh giờ thay đổi nhiều. Thị xã đã trở thành thành phố. Trụ sở công an của mẹ tôi ngày nào đã ba bốn lần sửa sang to đẹp nhưng vùng đất ấy, mỗi lần đi ngang qua đều cho tôi cảm giác thân thuộc yêu mến. Và mẹ tôi bây giờ, dẫu đã về hưu gần chục năm trời, năm nào đến ngày lễ truyền thống 19/8, cơ quan đều tổ chức trang trọng lễ kỷ niệm và mời mẹ đến dự. Những lần như thế, mẹ tôi vui lắm, náo nức chọn đồ, gọi điện nhắn tin cho những đồng nghiệp cũ để hẹn nhau gặp mặt hàn huyên.

Tôi là con nhà lính, không theo nghiệp lính nhưng lại nhiều duyên nợ với công an qua những tác phẩm văn chương. Những câu chuyện nhân văn về tình đồng đội, tình quân dân và những hi sinh quên mình của họ khiến tôi cảm phục và nhận ra rằng: Cuộc sống này bình yên, hạnh phúc là nhờ vào những hi sinh thầm lặng không chỉ của riêng cán bộ, chiến sỹ Công an nhân dân mà còn là của cả những người thân - hậu phương vững chắc của họ nữa. Và tôi biết, “con nhà lính” bây giờ dẫu không giống chúng tôi ngày xưa nhưng cũng vẫn phải chịu nhiều thiệt thòi so với chúng bạn...

Hà Tĩnh, tháng 8/2022

Chủ đề Đất và người Hà Tĩnh

Đọc thêm

Podcast tản văn: Nhớ bóng tre làng

Podcast tản văn: Nhớ bóng tre làng

Tôi sinh ra và lớn lên từ làng, nơi có lũy tre xanh rì rào khăng khít, nơi ôm ấp tôi từ thuở ấu thơ đầu trần chân đất, nơi thật thà chất phác ruộng đồng vàng hươm, dòng kênh miệt mài tưới tắm đi qua bao vật đổi sao dời…
Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Mùa lúa trổ bông

Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Mùa lúa trổ bông

Chiều quê yên ả, những cánh đồng mướt xanh như tấm thảm trải dài vô tận. Màu xanh ngút ngàn căng tràn sức sống của lúa đương thì con gái khiến người xem như được tiếp thêm nguồn sinh lực sống mạnh mẽ...
Thái Lan lo du lịch Việt Nam vượt mặt

Thái Lan lo du lịch Việt Nam vượt mặt

Lượng khách quốc tế đến Việt Nam trong tháng 3 tăng gần 50% so với trước đại dịch, trong khi Thái Lan tăng trưởng chậm khiến các doanh nghiệp lữ hành lo lắng.
Podcast truyện ngắn: Mùa cau trở lại

Podcast truyện ngắn: Mùa cau trở lại

"Mùa cau trở lại" của tác giả Sơn Trần. Với giọng kể chân thành, mộc mạc, câu chuyện không chỉ nói về mùa cau – mùa vụ gắn bó với đời sống người dân quê – mà còn thấm đẫm những tình cảm gia đình, nỗi nhớ quê hương, và tình yêu âm thầm mà sâu sắc.
Podcast tản văn: Nhớ nhung mít ta ở làng

Podcast tản văn: Nhớ nhung mít ta ở làng

Có những hương vị tuổi thơ chỉ cần nhắc tới thôi đã khiến lòng ta thổn thức. Trong ký ức của nhiều người, trái mít quê – mộc mạc, thơm nồng – không chỉ là món quà ngọt ngào của đất trời mà còn là biểu tượng của tình làng nghĩa xóm, đầy ắp yêu thương.
Khai mạc Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025

Khai mạc Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025

Sáng 6/5, Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025 đã khai mạc trọng thể tại Học viện Phật giáo Việt Nam ở TP Hồ Chí Minh với chủ đề “Đoàn kết và bao dung vì nhân phẩm con người: Tuệ giác Phật giáo vì Hòa bình thế giới và Phát triển bền vững".
Phong cảnh hữu tình dọc tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh

Phong cảnh hữu tình dọc tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh

Trên tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh có nhiều đoạn tuyến băng qua đồng ruộng, đồi núi, sông suối tạo nên những cảnh đẹp hữu tình. Tuyến cao tốc được kỳ vọng tạo động lực quan trọng trong việc mở ra không gian phát triển mới về kinh tế - xã hội, thu hút đầu tư cho Hà Tĩnh.
Du lịch Hà Tĩnh - bước tiến mới về khách lưu trú

Du lịch Hà Tĩnh - bước tiến mới về khách lưu trú

Thời tiết khá tốt, nhiều sản phẩm mới hấp dẫn, giao thông thuận tiện... là những yếu tố quan trọng giúp các khu, điểm du lịch Hà Tĩnh thu hút hơn 734 nghìn lượt khách trong kỳ nghỉ lễ 30/4 và 1/5.
Podcast tản văn: Về Hà Tĩnh nghe biển hát

Podcast tản văn: Về Hà Tĩnh nghe biển hát

Hà Tĩnh được thiên nhiên ban tặng cảnh quan sơn thủy hữu tình với những bãi biển cát mịn, nước trong, nhiều làng chài cổ có tuổi đời hàng ngàn năm. Về Hà Tĩnh, du khách không chỉ được đắm mình trong làn nước biển xanh trong, ngắm cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ mà còn được nghe những huyền tích thú vị.
Podcast giai thoại danh nhân: Bóng dáng người vợ

Podcast giai thoại danh nhân: Bóng dáng người vợ

Danh họa Nguyễn Phan Chánh có mối tình lớn với người vợ đầu tiên, người đã sinh cho ông 6 người con và dâng hiến cả cuộc đời cho gia đình. Dù là vợ của một danh họa nổi tiếng, nhưng bà có một cuộc đời vất vả, lo toan và nhiều hy sinh.
Nhớ về kẻ sĩ Ngàn Hống Võ Hồng Huy

Nhớ về kẻ sĩ Ngàn Hống Võ Hồng Huy

Nhà nghiên cứu văn hoá dân gian Võ Hồng Huy là người có nhiều đóng góp cho kho tàng văn hoá dân gian xứ Nghệ với danh xưng: “kẻ sĩ Ngàn Hống”.
Trương Ngọc Ánh duyên nợ với thơ lục bát

Trương Ngọc Ánh duyên nợ với thơ lục bát

Duyên nợ với thi ca đã giúp thầy giáo dạy Sử sinh ra từ miền quê mặn mòi ven biển Đỉnh Bàn (TP Hà Tĩnh) đến với những vần thơ thấm đẫm phù sa quê hương. Trương Ngọc Ánh làm nhiều thơ, đủ các thể loại nhưng nhiều nhất, đặc sắc nhất vẫn là những bài thơ lục bát.
Dấu ấn 50 năm nền văn học nghệ thuật Hà Tĩnh

Dấu ấn 50 năm nền văn học nghệ thuật Hà Tĩnh

50 năm sau ngày thống nhất đất nước, các thế hệ văn nghệ sỹ Hà Tĩnh đã góp phần xây dựng được một nền VHNT dày dặn. Với hàng ngàn tác phẩm trên các lĩnh vực,  phản ảnh sinh động về sự phát triển kinh tế, văn hoá xã hội của Hà Tĩnh qua các giai đoạn lịch sử.
Ca khúc cách mạng - sức mạnh chiến thắng

Ca khúc cách mạng - sức mạnh chiến thắng

Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước kết thúc đã 50 năm nhưng âm hưởng hào hùng của những ngày tháng khói lửa vẫn vẹn nguyên bởi những ca khúc đi cùng năm tháng. Lời ca tiếng hát đã tạo nên sức mạnh tinh thần to lớn, hun đúc tâm thế của cả dân tộc cùng ra trận và làm nên chiến thắng 30/4/1975.
Podcast truyện ngắn: Chuyến tàu Thống Nhất

Podcast truyện ngắn: Chuyến tàu Thống Nhất

Hai người bạn già ngồi bên nhau, nhấp từng ngụm trà cảm nhận vị đắng chát tan ra trong khoang miệng. Rồi chỉ còn lại vị ngọt cứ mênh mang nơi cuống họng. Ánh mắt họ hướng về phía lá cờ đỏ sao vàng treo trước cổng nhà đang tung bay trong gió…
Đêm không ngủ tại Thành phố Hồ Chí Minh

Đêm không ngủ tại Thành phố Hồ Chí Minh

Tối 29/4 - rạng sáng 30/4, hàng nghìn người dân tập trung trên các tuyến đường trung tâm TP.HCM để chờ xem Lễ kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Màn trình diễn 7 phút của 10.500 drone

Màn trình diễn 7 phút của 10.500 drone

Tối 28/4, 10.500 drone lần lượt thắp sáng bầu trời TP.HCM trong khoảng 7 phút, chào mừng 50 năm thống nhất đất nước với hàng loạt hình ảnh biểu tượng như Bác Hồ, Dinh Độc Lập...
Khai trương mùa du lịch biển Thạch Hải

Khai trương mùa du lịch biển Thạch Hải

Đây là sự kiện khởi động cho mùa du lịch biển sôi động năm 2025, góp phần quảng bá vẻ đẹp nguyên sơ, hấp dẫn của vùng biển Thạch Hải (TP Hà Tĩnh) đến với du khách gần xa.
Podcast truyện ngắn: Trái tim hòa bình

Podcast truyện ngắn: Trái tim hòa bình

Bước đi trong lòng địa đạo, cô thấy tim mình rung lên trong lồng ngực. Còn người cựu chiến binh già, có biết bao hồi ức đẹp ùa về, hồi ức về một thời binh lửa...
Podcast tản văn" Về đâu tháng Tư

Podcast tản văn: Về đâu tháng Tư?

Rồi mùa hạ sẽ bước những bước chân dập dồn mạnh mẽ, cái nắng non nớt run rẩy tháng Tư sẽ thay bằng những trận nắng trập trùng tháng Năm, tháng Sáu...
Những bài ca bất tử…

Những bài ca bất tử…

Chiến tranh đã lùi xa, mảnh đất bom cày đạn xới năm xưa nay đã trở thành những địa chỉ đỏ. Bài ca bất tử về những người đã sống, chiến đấu trên quê hương Hà Tĩnh vẫn còn vang vọng mãi...