Mưa bụi

(Baohatinh.vn) - Mưa bụi khiến tôi luôn nhớ đến cảm giác của những ngày cuối năm. Trong cái rét đậm, rét hại, tay tôi sưng húp vì cước, thế mà mẹ vẫn chân trần trên thửa ruộng khô nứt, gốc rạ trơ hoác cứa vào chân tứa máu. Nghĩ mà thương!

Mưa bụi

Mưa cứ vậy mỗi lúc một dày hơn, giăng giăng khắp con phố, trên những tòa nhà cao tầng, dưới tán cây... (Ảnh minh họa từ Internet).

Mưa vẫn cứ thế, đều đều rỏ xuống từ mái tấm pờ-rô đã cũ trong một tiệm cà phê nhỏ cuối phố quen thuộc. Tôi nhìn thấy tấm pờ-rô ấy đã bị bào mòn thành những đường rãnh nho nhỏ như kể tội thời gian, như đang chứng minh rằng: tất cả rồi sẽ trở thành hư vô, thành hoài niệm, thành ký ức...

Có lẽ chỉ còn lại tâm hồn, còn lại tình yêu, nỗi buồn và sự hạnh phúc sẽ nối tiếp nhau để tồn tại.

... Mưa cứ vậy mỗi lúc một dày hơn, giăng giăng khắp con phố, trên những tòa nhà cao tầng, dưới tán cây, rồi lẫn vào dòng người ngược xuôi vội vã như một màn sương trắng bao phủ, mưa làm biếng lười lũ sẻ trong tổ khiến chúng không buồn nhảy nhót ríu rít như mọi ngày. Có lẽ chúng đang ủ ấm đàn con, hâm nóng chồng vợ bằng nỗi buồn của một cơn mưa mùa đông!

Tôi nhớ lúc ở nhà mỗi lần trời rắc những hạt mưa lăn phăn không làm sũng áo xuống thôn xóm nhỏ bé như thế này trong cái giá tím thịt cuối năm, mẹ thường gọi đó là cơn mưa bụi. Mưa bụi lất phất lâu dần sẽ đọng thành giọt trên mặt lá, mưa bụi hội tụ ở những viên ngói màn rồi chờ đợi nhau gom lại, rỏ giọt như những giọt cà phê chậm chạp lúc này. Mưa bụi mang hơi hướng của sự thổn thức man mác, lẫn đâu đó cô đơn... tôi không thể nào diễn tả được cái cảm xúc ấy nó cụ thể của những năm lên sáu lên bảy tuổi nữa, nhưng bây giờ nỗi buồn ấy lớn dần, rõ nét trong tôi khi mỗi lần mải miết với hành trình của tuổi trẻ mà bỗng nhiên khựng lại giật mình chạm phải một cơn mưa lất phất giữa phố mùa đông.

Mưa bụi khiến tôi luôn nhớ đến cảm giác của những ngày cuối năm. Trong cái rét đậm, rét hại, tay tôi sưng húp vì cước, thế mà mẹ vẫn chân trần trên thửa ruộng khô nứt, gốc rạ trơ hoác cứa vào chân tứa máu. Nghĩ mà thương!

Mưa bụi

Cảm xúc như nguồn mạch từng giọt chậm chạp rỏ theo các ngón tay gầy rộc, tôi đẵm mình trong cái lạnh mùa đông... (Ảnh minh họa từ Internet).

Phố bây giờ cũng đang lất phất mưa bụi, có lẽ vì thế nó đã làm cho từng con chữ này cứ nối nhau cần mẫn xuất hiện dưới phím của chiếc lap không còn mới mẻ. Cảm xúc như nguồn mạch từng giọt chậm chạp rỏ theo các ngón tay gầy rộc, tôi đẵm mình trong cái lạnh mùa đông. Cái lạnh ấy kèm mưa bụi làm mọi thứ ùa về, nó hoang hoải màu buồn của một kẻ xa quê ôm ấp bao nhiêu mộng tưởng viễn xứ bỗng vấp phải một buổi chiều cuối năm mênh mang tê tái. Thành phố hênh hao quá, hênh hao như mái tóc người đàn bà ngoài ba mươi cô đơn trong nỗi nhớ của chính mình.

Nhớ lắm, nhớ cái cảm giác chiều cuối năm ấy, tôi đã đứng bao nhiêu lần trước sân mong ngóng bước chân mẹ về, mái tóc mẹ dính đầy mưa, mưa như những hạt bụi làm bạc thêm nhiều sợi, mưa như những hạt bụi làm đau cả con ngõ nhỏ tuổi thơ. Đôi khi vẫn biết quá khứ đã trôi qua chẳng thể lấy lại, mà có lúc cứ mời mình trôi về miền nhớ ấy để thấy tâm hồn còn có chỗ tựa nương. Thấy mình bỗng giàu có, thấy mình từng đi qua những ký ức yên bình như thế đó, rồi nguồn cội sẽ nằm trong này mãi mãi, nơi phập phồng có trái tim nóng hổi còn an trú tồn tại.

Mưa bụi

Nỗi buồn mẹ cho bình yên đến không dám chạm sâu vào nó sợ mình sẽ khóc, sợ thấy có lỗi với một cơn mưa bụi mong manh đầy hoài niệm... (Ảnh: Báo Quảng Ngãi).

Nhà bà ngoại cách nhà tôi chỉ một cánh đồng. Lối đi duy nhất thuở ấy giữa làng tôi và Lạc Chính là một con đường đất ngoằn ngoèo nhỏ tí, mẹ không biết đi xe đạp nên con đường nhỏ đó là lối tắt gần nhất để mẹ về quê ngoại. Có lúc tôi đã chạy ra tận cầu Cống đầu làng đứng dưới cơn mưa bụi để mong mẹ về, bóng mẹ gầy nhỏ lẫn trong màn mưa mỗi lúc một dày đặc, trước mắt tôi bao la một màu trắng mơ hồ của cánh đồng đã bắt đầu đổ ải, của con đường nhỏ nối hai quê tít tắp, của mái Văn Chỉ âm u ẩn nấp, bóng mẹ hun hút như một chấm nhỏ thấp thoáng phía xa. Những chiếc áo mới, những chiếc quần đẹp chiều ba mươi mới dám bỏ ra ướm thử. Cái nghèo nơi mẹ bình yên như vậy, nỗi buồn mẹ cho bình yên đến không dám chạm sâu vào nó sợ mình sẽ khóc, sợ thấy có lỗi với một cơn mưa bụi mong manh đầy hoài niệm...

Bên kia đường, người đàn bà bán hàng rong với chiếc áo bảo hộ vẫn đang cần mẫn bê rổ hoa quả, nào cam, nào ổi, nào bòng... Tầm này có vẻ muộn rồi mà nom ra trong chiếc rổ ấy vẫn còn đầy oặp.

Phố ngược xuôi bằng xe cộ, bằng những khuôn mặt người quen, người lạ lẫn trong màn mưa, mưa như những hạt bụi tràn vào mắt tôi một chiều cuối năm nơi phố.

Chủ đề Chào năm mới 2024

Đọc thêm

Ảnh du lịch đẹp nhất 2024 lần đầu công bố

Ảnh du lịch đẹp nhất 2024 lần đầu công bố

The Independent Photographer công bố những tác phẩm lọt vào vòng chung kết Giải Thưởng Nhiếp Ảnh Du Lịch 2024. Các góc chụp khai thác tốt đề tài con người và mối quan hệ với tự nhiên.
Truyện ngắn: Thương câu ca cổ

Truyện ngắn: Thương câu ca cổ

Hân đẹp, cái đẹp của gái một con, mặn mà, nẩy nở. Đôi mắt lấp lánh, hàng mi cong, đặc biệt là nụ cười tươi duyên, làm biết bao gã đàn ông mê đắm...
Tản văn: Gõ nhẹ cánh cửa mùa...

Tản văn: Gõ nhẹ cánh cửa mùa...

Khi tôi khẽ đẩy cánh cửa, trong một sớm mai để đón chào một ngày mới, hơi lạnh nhẹ len theo màn sương mờ đục phả vào không gian cảm giác se sẽ...
Thành bại của 'Tấm Cám'

Thành bại của 'Tấm Cám'

Nhờ vào thương hiệu đã quá nổi tiếng, những bản chuyển thể/phóng tác của "Tấm Cám" phần lớn đều được đón nhận. Song, nội dung các tác phẩm trên vẫn còn gây tranh luận.
Những vần thơ day dứt sau thiên tai ở miền Bắc

Những vần thơ day dứt sau thiên tai ở miền Bắc

Bão số 3, lũ quét, sạt lở đã gây ra nhiều nỗi đau trên một số tỉnh thành miền Bắc. Cảm tác trước nỗi đau của đồng bào, nhiều tác giả ở Hà Tĩnh đã viết những bài thơ đầy xúc động...
Ký ức đêm hội trăng rằm

Ký ức đêm hội trăng rằm

Với trẻ em Việt Nam nói chung, Hà Tĩnh nói riêng, tết Trung thu luôn là một thế giới rực rỡ, thần tiên. Ký ức mỗi mùa trăng đã nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta lớn lên cùng năm tháng.
Podcast truyện ngắn: Chuột Bún bán bánh

Podcast truyện ngắn: Chuột Bún bán bánh

Những mùa Trung thu, tôi luôn nhận được quà của bà Chuột Bún là những chiếc bánh Trung thu thơm phức. Cũng từ đó, cái tên Chuột Bánh luôn đi liền với tình bạn thời tiểu học của tôi.
Xúc động những vần thơ viết về cơn bão số 3

Xúc động những vần thơ viết về cơn bão số 3

Trong đau thương, mất mát của người dân nhiều tỉnh thành phía Bắc sau bão số 3, nhiều tứ thơ đã được gieo vần. Báo Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu một số bài thơ đầy cảm xúc trong cơn hoạn nạn.
Chuyện cây Hà Nội sau bão

Chuyện cây Hà Nội sau bão

Ngay sau cái đêm kinh hoàng bão YAGI đổ bộ vào Hà Nội, tôi lái xe ra đường. Khắp cả thành phố, cây nằm la liệt, nhiều cây bật gốc, gãy đổ tan hoang.
Đền Phúc Hải - chốn tâm linh yên bình

Đền Phúc Hải - chốn tâm linh yên bình

Đền Phúc Hải, xã Thuận Lộc (TX Hồng Lĩnh – Hà Tĩnh) là một trong những di tích đặc trưng cho sinh hoạt tín ngưỡng, chốn trao gửi tâm linh của người dân và du khách thập phương.
Bộ tranh Việt Nam tử tế trong cơn bão Yagi

Bộ tranh Việt Nam tử tế trong cơn bão Yagi

Hình ảnh cảm động các chiến sĩ đưa dân ra ngoài, các xe đi chậm lại để dìu mọi người trên cầu trong lúc gió to… được cô gái TP. Hồ Chí Minh khắc họa lại trong bộ tranh nói về Việt Nam tử tế trong cơn bão Yagi.
Vinh danh 'Sứ giả tiếng Việt' năm 2024

Vinh danh 'Sứ giả tiếng Việt' năm 2024

Tối 8/9, tại Nhà hát Lớn Hà Nội, Lễ tổng kết Ngày Tôn vinh tiếng Việt năm 2024 và Chương trình Gala tiếng Việt thân thương đã diễn ra với sự tham dự của hơn 600 đại biểu. Những “Sứ giả tiếng Việt” năm 2024 đã được vinh danh và trao tặng bằng khen.
Podcast truyện ngắn: Cây nhãn kỷ niệm

Podcast truyện ngắn: Cây nhãn kỷ niệm

Cây nhãn già thách thức mưa nắng, bão bùng, nhìn vào đó, bà luôn tưởng tượng bóng hình Hiếu, vẫn hiển hiện đâu đây trong khu vườn, căn nhà thân thuộc, như chưa từng có cuộc chia ly...
Podcast tản văn: Ơi mùa thu, mùa thu

Podcast tản văn: Ơi mùa thu, mùa thu

Có vẻ như mọi hân hoan, quyến luyến, mọi mỹ cảm, nồng say đều dồn tụ hết vào một chữ thu. Thu xao xuyến, thu bồi hồi, thu bâng khuâng, thu đa cảm...