Mưa bụi

(Baohatinh.vn) - Mưa bụi khiến tôi luôn nhớ đến cảm giác của những ngày cuối năm. Trong cái rét đậm, rét hại, tay tôi sưng húp vì cước, thế mà mẹ vẫn chân trần trên thửa ruộng khô nứt, gốc rạ trơ hoác cứa vào chân tứa máu. Nghĩ mà thương!

Mưa bụi

Mưa cứ vậy mỗi lúc một dày hơn, giăng giăng khắp con phố, trên những tòa nhà cao tầng, dưới tán cây... (Ảnh minh họa từ Internet).

Mưa vẫn cứ thế, đều đều rỏ xuống từ mái tấm pờ-rô đã cũ trong một tiệm cà phê nhỏ cuối phố quen thuộc. Tôi nhìn thấy tấm pờ-rô ấy đã bị bào mòn thành những đường rãnh nho nhỏ như kể tội thời gian, như đang chứng minh rằng: tất cả rồi sẽ trở thành hư vô, thành hoài niệm, thành ký ức...

Có lẽ chỉ còn lại tâm hồn, còn lại tình yêu, nỗi buồn và sự hạnh phúc sẽ nối tiếp nhau để tồn tại.

... Mưa cứ vậy mỗi lúc một dày hơn, giăng giăng khắp con phố, trên những tòa nhà cao tầng, dưới tán cây, rồi lẫn vào dòng người ngược xuôi vội vã như một màn sương trắng bao phủ, mưa làm biếng lười lũ sẻ trong tổ khiến chúng không buồn nhảy nhót ríu rít như mọi ngày. Có lẽ chúng đang ủ ấm đàn con, hâm nóng chồng vợ bằng nỗi buồn của một cơn mưa mùa đông!

Tôi nhớ lúc ở nhà mỗi lần trời rắc những hạt mưa lăn phăn không làm sũng áo xuống thôn xóm nhỏ bé như thế này trong cái giá tím thịt cuối năm, mẹ thường gọi đó là cơn mưa bụi. Mưa bụi lất phất lâu dần sẽ đọng thành giọt trên mặt lá, mưa bụi hội tụ ở những viên ngói màn rồi chờ đợi nhau gom lại, rỏ giọt như những giọt cà phê chậm chạp lúc này. Mưa bụi mang hơi hướng của sự thổn thức man mác, lẫn đâu đó cô đơn... tôi không thể nào diễn tả được cái cảm xúc ấy nó cụ thể của những năm lên sáu lên bảy tuổi nữa, nhưng bây giờ nỗi buồn ấy lớn dần, rõ nét trong tôi khi mỗi lần mải miết với hành trình của tuổi trẻ mà bỗng nhiên khựng lại giật mình chạm phải một cơn mưa lất phất giữa phố mùa đông.

Mưa bụi khiến tôi luôn nhớ đến cảm giác của những ngày cuối năm. Trong cái rét đậm, rét hại, tay tôi sưng húp vì cước, thế mà mẹ vẫn chân trần trên thửa ruộng khô nứt, gốc rạ trơ hoác cứa vào chân tứa máu. Nghĩ mà thương!

Mưa bụi

Cảm xúc như nguồn mạch từng giọt chậm chạp rỏ theo các ngón tay gầy rộc, tôi đẵm mình trong cái lạnh mùa đông... (Ảnh minh họa từ Internet).

Phố bây giờ cũng đang lất phất mưa bụi, có lẽ vì thế nó đã làm cho từng con chữ này cứ nối nhau cần mẫn xuất hiện dưới phím của chiếc lap không còn mới mẻ. Cảm xúc như nguồn mạch từng giọt chậm chạp rỏ theo các ngón tay gầy rộc, tôi đẵm mình trong cái lạnh mùa đông. Cái lạnh ấy kèm mưa bụi làm mọi thứ ùa về, nó hoang hoải màu buồn của một kẻ xa quê ôm ấp bao nhiêu mộng tưởng viễn xứ bỗng vấp phải một buổi chiều cuối năm mênh mang tê tái. Thành phố hênh hao quá, hênh hao như mái tóc người đàn bà ngoài ba mươi cô đơn trong nỗi nhớ của chính mình.

Nhớ lắm, nhớ cái cảm giác chiều cuối năm ấy, tôi đã đứng bao nhiêu lần trước sân mong ngóng bước chân mẹ về, mái tóc mẹ dính đầy mưa, mưa như những hạt bụi làm bạc thêm nhiều sợi, mưa như những hạt bụi làm đau cả con ngõ nhỏ tuổi thơ. Đôi khi vẫn biết quá khứ đã trôi qua chẳng thể lấy lại, mà có lúc cứ mời mình trôi về miền nhớ ấy để thấy tâm hồn còn có chỗ tựa nương. Thấy mình bỗng giàu có, thấy mình từng đi qua những ký ức yên bình như thế đó, rồi nguồn cội sẽ nằm trong này mãi mãi, nơi phập phồng có trái tim nóng hổi còn an trú tồn tại.

Mưa bụi

Nỗi buồn mẹ cho bình yên đến không dám chạm sâu vào nó sợ mình sẽ khóc, sợ thấy có lỗi với một cơn mưa bụi mong manh đầy hoài niệm... (Ảnh: Báo Quảng Ngãi).

Nhà bà ngoại cách nhà tôi chỉ một cánh đồng. Lối đi duy nhất thuở ấy giữa làng tôi và Lạc Chính là một con đường đất ngoằn ngoèo nhỏ tí, mẹ không biết đi xe đạp nên con đường nhỏ đó là lối tắt gần nhất để mẹ về quê ngoại. Có lúc tôi đã chạy ra tận cầu Cống đầu làng đứng dưới cơn mưa bụi để mong mẹ về, bóng mẹ gầy nhỏ lẫn trong màn mưa mỗi lúc một dày đặc, trước mắt tôi bao la một màu trắng mơ hồ của cánh đồng đã bắt đầu đổ ải, của con đường nhỏ nối hai quê tít tắp, của mái Văn Chỉ âm u ẩn nấp, bóng mẹ hun hút như một chấm nhỏ thấp thoáng phía xa. Những chiếc áo mới, những chiếc quần đẹp chiều ba mươi mới dám bỏ ra ướm thử. Cái nghèo nơi mẹ bình yên như vậy, nỗi buồn mẹ cho bình yên đến không dám chạm sâu vào nó sợ mình sẽ khóc, sợ thấy có lỗi với một cơn mưa bụi mong manh đầy hoài niệm...

Bên kia đường, người đàn bà bán hàng rong với chiếc áo bảo hộ vẫn đang cần mẫn bê rổ hoa quả, nào cam, nào ổi, nào bòng... Tầm này có vẻ muộn rồi mà nom ra trong chiếc rổ ấy vẫn còn đầy oặp.

Phố ngược xuôi bằng xe cộ, bằng những khuôn mặt người quen, người lạ lẫn trong màn mưa, mưa như những hạt bụi tràn vào mắt tôi một chiều cuối năm nơi phố.

Chủ đề Chào năm mới 2024

Đọc thêm

Lệch chuẩn ngôn ngữ

Lệch chuẩn ngôn ngữ

Kho từ vựng của gen Z đang mang đến làn sóng sáng tạo mới trong ngôn ngữ, tạo dấu ấn, phong cách của người trẻ trong giao tiếp nhưng cũng tiềm ẩn nguy cơ lệch chuẩn nếu lạm dụng.
Tiết mục: Đêh Kô – Nhắn gửi yêu thương

Tiết mục: Đêh Kô – Nhắn gửi yêu thương

Tiết mục Đêh Kô – Nhắn gửi yêu thương (dân ca K’Ho Lạch) do Đoàn nghệ thuật Nam Tây Nguyên - tỉnh Lâm Đồng biểu diễn tại Liên hoan di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO ghi danh tại Hà Tĩnh.
Những chiếc bánh độc lạ tại Cuộc thi đầu bếp bánh tài năng quốc tế tại Việt Nam

Những chiếc bánh độc lạ tại Cuộc thi đầu bếp bánh tài năng quốc tế tại Việt Nam

Ngày 11/12 tại TP Hồ Chí Minh, Liên chi hội Bánh Việt Nam (Hiệp hội Du lịch Việt Nam) và Hội Đầu bếp chuyên nghiệp Sài Gòn (Hiệp hội Du lịch TP Hồ Chí Minh) đã tổ chức Cuộc thi đầu bếp bánh tài năng quốc tế tại Việt Nam - The Vietnam Bakery Cup 2024 (VNBC), thu hút gần 500 đầu bếp trong và ngoài nước tham gia.
Đồng dao, múa phụ họa: Pàm - đi bắt tôm xúc cá

Đồng dao, múa phụ họa: Pàm - đi bắt tôm xúc cá

Đồng dao, múa phụ họa: Pàm - đi bắt tôm xúc cá của tác giả Y Soái (phát triển dân ca K’Ho Lạch), do đoàn nghệ thuật Nam Tây Nguyên - tỉnh Lâm Đồng biểu diễn tại Liên hoan Di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO ghi danh tại Hà Tĩnh.
Podcast truyện ngắn: Nẻo chênh vênh

Podcast truyện ngắn: Nẻo chênh vênh

Đèo Gió có bao nhiêu là gió, sao không thể cuốn hết chuyện cũ đi để mỗi lần nhìn vào mắt chồng, Hạnh lại thấy mình rơi tõm vào cái hố buồn sâu hun hút...
Diễn xướng dân ca ví, giặm: Gửi tình ta vào đất

Diễn xướng dân ca ví, giặm: Gửi tình ta vào đất

Diễn xướng dân ca ví, giặm: Gửi tình ta vào đất. Soạn lời: Nghệ sỹ Nhân dân An Ninh. Đoàn nghệ thuật Trung tâm Văn hóa tỉnh Nghệ An biểu diễn tại Liên hoan di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO vinh danh tại Hà Tĩnh.
Podcast tản văn: Ký ức gió mùa

Podcast tản văn: Ký ức gió mùa

Gió mùa về phố rồi tan vào mặt hồ, vào những con đường xa tít tắp để cả mùa đông ta cứ bâng khuâng tha thiết nhớ, một ký ức mang tên gió mùa…
Dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh: Cay gừng trầu Nghệ

Dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh: Cay nồng trầu Nghệ

Dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh: Cay nồng trầu Nghệ do Đoàn nghệ thuật Trung tâm Văn hóa tỉnh Nghệ An biểu diễn tại Liên hoan di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO vinh danh tại Hà Tĩnh.
Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G

Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G

Toàn bộ phần sân khấu “đóng băng” 8WONDER Winter đã hoàn thiện những khâu setup cuối cùng để sẵn sàng chào đón ban nhạc hàng đầu thế giới Imagine Dragons và dàn Vpop Việt đình đám trước hàng chục ngàn khán giả Sài Thành. Ban nhạc hàng đầu thế giới dự kiến sẽ đến TP.HCM chiều nay để sẵn sàng cho siêu nhạc hội tại đại đô thị Vinhomes Grand Park.
Dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh: Cá gỗ trẩy kinh

Dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh: Cá gỗ trẩy kinh

Dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh: Cá gỗ trẩy kinh. Soạn lời: Nghệ sỹ Nhân dân Nguyễn An Ninh. Đoàn nghệ thuật Trung tâm Văn hóa tỉnh Nghệ An biểu diễn tại Liên hoan di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO vinh danh tại Hà Tĩnh
Tổ khúc dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh: Đôi bờ ví giặm

Tổ khúc dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh: Đôi bờ ví giặm

Tổ khúc dân ca ví, giặm Nghệ Tĩnh: Đôi bờ ví giặm. Soạn lời: Nghệ sỹ Nhân dân Nguyễn An Ninh. Đoàn nghệ thuật Trung tâm Văn hóa tỉnh Nghệ An biểu diễn tại Liên hoan di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO vinh danh tại Hà Tĩnh.
Podcast truyện ngắn: Trên sông mưa

Podcast truyện ngắn: Trên sông mưa

Đêm đó, sân đình vang rộn ràng, người người kéo về đi xem hát. Khách ngồi vào giữa những hàng ghế trước sân khấu nhìn quanh. Không thấy bà hàng nước, chỉ thấy một đám trẻ vội vàng kéo nhau vào chật sân đình. Khách nghe họ bảo nhau: “Đêm nay, cô Hiền lên hát đấy”!