Mưa bụi

(Baohatinh.vn) - Mưa bụi khiến tôi luôn nhớ đến cảm giác của những ngày cuối năm. Trong cái rét đậm, rét hại, tay tôi sưng húp vì cước, thế mà mẹ vẫn chân trần trên thửa ruộng khô nứt, gốc rạ trơ hoác cứa vào chân tứa máu. Nghĩ mà thương!

Mưa bụi

Mưa cứ vậy mỗi lúc một dày hơn, giăng giăng khắp con phố, trên những tòa nhà cao tầng, dưới tán cây... (Ảnh minh họa từ Internet).

Mưa vẫn cứ thế, đều đều rỏ xuống từ mái tấm pờ-rô đã cũ trong một tiệm cà phê nhỏ cuối phố quen thuộc. Tôi nhìn thấy tấm pờ-rô ấy đã bị bào mòn thành những đường rãnh nho nhỏ như kể tội thời gian, như đang chứng minh rằng: tất cả rồi sẽ trở thành hư vô, thành hoài niệm, thành ký ức...

Có lẽ chỉ còn lại tâm hồn, còn lại tình yêu, nỗi buồn và sự hạnh phúc sẽ nối tiếp nhau để tồn tại.

... Mưa cứ vậy mỗi lúc một dày hơn, giăng giăng khắp con phố, trên những tòa nhà cao tầng, dưới tán cây, rồi lẫn vào dòng người ngược xuôi vội vã như một màn sương trắng bao phủ, mưa làm biếng lười lũ sẻ trong tổ khiến chúng không buồn nhảy nhót ríu rít như mọi ngày. Có lẽ chúng đang ủ ấm đàn con, hâm nóng chồng vợ bằng nỗi buồn của một cơn mưa mùa đông!

Tôi nhớ lúc ở nhà mỗi lần trời rắc những hạt mưa lăn phăn không làm sũng áo xuống thôn xóm nhỏ bé như thế này trong cái giá tím thịt cuối năm, mẹ thường gọi đó là cơn mưa bụi. Mưa bụi lất phất lâu dần sẽ đọng thành giọt trên mặt lá, mưa bụi hội tụ ở những viên ngói màn rồi chờ đợi nhau gom lại, rỏ giọt như những giọt cà phê chậm chạp lúc này. Mưa bụi mang hơi hướng của sự thổn thức man mác, lẫn đâu đó cô đơn... tôi không thể nào diễn tả được cái cảm xúc ấy nó cụ thể của những năm lên sáu lên bảy tuổi nữa, nhưng bây giờ nỗi buồn ấy lớn dần, rõ nét trong tôi khi mỗi lần mải miết với hành trình của tuổi trẻ mà bỗng nhiên khựng lại giật mình chạm phải một cơn mưa lất phất giữa phố mùa đông.

Mưa bụi khiến tôi luôn nhớ đến cảm giác của những ngày cuối năm. Trong cái rét đậm, rét hại, tay tôi sưng húp vì cước, thế mà mẹ vẫn chân trần trên thửa ruộng khô nứt, gốc rạ trơ hoác cứa vào chân tứa máu. Nghĩ mà thương!

Mưa bụi

Cảm xúc như nguồn mạch từng giọt chậm chạp rỏ theo các ngón tay gầy rộc, tôi đẵm mình trong cái lạnh mùa đông... (Ảnh minh họa từ Internet).

Phố bây giờ cũng đang lất phất mưa bụi, có lẽ vì thế nó đã làm cho từng con chữ này cứ nối nhau cần mẫn xuất hiện dưới phím của chiếc lap không còn mới mẻ. Cảm xúc như nguồn mạch từng giọt chậm chạp rỏ theo các ngón tay gầy rộc, tôi đẵm mình trong cái lạnh mùa đông. Cái lạnh ấy kèm mưa bụi làm mọi thứ ùa về, nó hoang hoải màu buồn của một kẻ xa quê ôm ấp bao nhiêu mộng tưởng viễn xứ bỗng vấp phải một buổi chiều cuối năm mênh mang tê tái. Thành phố hênh hao quá, hênh hao như mái tóc người đàn bà ngoài ba mươi cô đơn trong nỗi nhớ của chính mình.

Nhớ lắm, nhớ cái cảm giác chiều cuối năm ấy, tôi đã đứng bao nhiêu lần trước sân mong ngóng bước chân mẹ về, mái tóc mẹ dính đầy mưa, mưa như những hạt bụi làm bạc thêm nhiều sợi, mưa như những hạt bụi làm đau cả con ngõ nhỏ tuổi thơ. Đôi khi vẫn biết quá khứ đã trôi qua chẳng thể lấy lại, mà có lúc cứ mời mình trôi về miền nhớ ấy để thấy tâm hồn còn có chỗ tựa nương. Thấy mình bỗng giàu có, thấy mình từng đi qua những ký ức yên bình như thế đó, rồi nguồn cội sẽ nằm trong này mãi mãi, nơi phập phồng có trái tim nóng hổi còn an trú tồn tại.

Mưa bụi

Nỗi buồn mẹ cho bình yên đến không dám chạm sâu vào nó sợ mình sẽ khóc, sợ thấy có lỗi với một cơn mưa bụi mong manh đầy hoài niệm... (Ảnh: Báo Quảng Ngãi).

Nhà bà ngoại cách nhà tôi chỉ một cánh đồng. Lối đi duy nhất thuở ấy giữa làng tôi và Lạc Chính là một con đường đất ngoằn ngoèo nhỏ tí, mẹ không biết đi xe đạp nên con đường nhỏ đó là lối tắt gần nhất để mẹ về quê ngoại. Có lúc tôi đã chạy ra tận cầu Cống đầu làng đứng dưới cơn mưa bụi để mong mẹ về, bóng mẹ gầy nhỏ lẫn trong màn mưa mỗi lúc một dày đặc, trước mắt tôi bao la một màu trắng mơ hồ của cánh đồng đã bắt đầu đổ ải, của con đường nhỏ nối hai quê tít tắp, của mái Văn Chỉ âm u ẩn nấp, bóng mẹ hun hút như một chấm nhỏ thấp thoáng phía xa. Những chiếc áo mới, những chiếc quần đẹp chiều ba mươi mới dám bỏ ra ướm thử. Cái nghèo nơi mẹ bình yên như vậy, nỗi buồn mẹ cho bình yên đến không dám chạm sâu vào nó sợ mình sẽ khóc, sợ thấy có lỗi với một cơn mưa bụi mong manh đầy hoài niệm...

Bên kia đường, người đàn bà bán hàng rong với chiếc áo bảo hộ vẫn đang cần mẫn bê rổ hoa quả, nào cam, nào ổi, nào bòng... Tầm này có vẻ muộn rồi mà nom ra trong chiếc rổ ấy vẫn còn đầy oặp.

Phố ngược xuôi bằng xe cộ, bằng những khuôn mặt người quen, người lạ lẫn trong màn mưa, mưa như những hạt bụi tràn vào mắt tôi một chiều cuối năm nơi phố.

Chủ đề Chào năm mới 2024

Đọc thêm

'Đội trưởng Mỹ' gây phấn khích

'Đội trưởng Mỹ' gây phấn khích

“Captain America: Brave New World” nhận nhiều phản hồi tích cực sau buổi chiếu sớm. Phim được kỳ vọng làm bùng nổ phòng vé toàn cầu sau những tuần đầu năm ảm đạm.
"Tuyết trắng màu hoa mận" trên cao nguyên Mộc Châu

"Tuyết trắng màu hoa mận" trên cao nguyên Mộc Châu

Những ngày đầu xuân mới, cao nguyên Mộc Châu khoác lên mình màu trắng tinh khôi của bạt ngàn hoa mận, báo hiệu mùa xuân về. Với hơn 3.200 ha mận trải rộng khắp các triền đồi, Mộc Châu trở thành vùng trồng mận hậu lớn nhất của cả nước. Trong dịp này, du khách từ khắp mọi miền tìm về để chiêm ngưỡng, ngắm nhìn và lưu lại những hình ảnh với hoa mận trắng muốt, tinh khôi.
Dân ca Quan họ Bắc Ninh lời cổ: Dọn quán bán hàng

Dân ca Quan họ Bắc Ninh lời cổ: Dọn quán bán hàng

Dân ca Quan họ Bắc Ninh lời cổ: Dọn quán bán hàng. Phối khí: NSƯT Mạnh Thắng. Đoàn nghệ thuật tỉnh Bắc Ninh biểu diễn tại Liên hoan di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO vinh danh tại Hà Tĩnh.
Podcast truyện ngắn: Mùa xanh

Podcast truyện ngắn: Mùa xanh

Cầm chiếc bánh buộc lạt vuông vức do chính tay Thàn gói, đôi mắt mẹ bỗng chùng xuống, cảm giác nghẹn ngào cứ thế dâng lên. Bao lâu rồi nhà mới gói bánh chưng, hình như khoảnh khắc này mùa xuân mới về thật rồi đấy...
 Ngồi tựa song đào - Dân ca Quan họ Bắc Ninh

Ngồi tựa song đào - Dân ca Quan họ Bắc Ninh

Dân ca Quan họ Bắc Ninh lời cổ: Ngồi tựa song đào. Phối khí: NS Lưu Ngọc. Đoàn nghệ thuật tỉnh Bắc Ninh biểu diễn tại Liên hoan di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO vinh danh tại Hà Tĩnh.
Bản tình ca Hoa Tiên

Bản tình ca Hoa Tiên

Những ngày đầu năm mới 2025, tác phẩm Hoa tiên của Nguyễn Huy Tự (1743-1790) được tái bản nhằm chuẩn bị cho sự kiện tưởng niệm 235 năm Ngày mất của danh nhân - tháng 9/2025.
Con đường trở thành ca sĩ tỷ phú của Taylor Swift

Con đường trở thành ca sĩ tỷ phú của Taylor Swift

Năm 2024, Taylor Swift khép lại chuyến lưu diễn kéo dài gần 2 năm vòng quanh thế giới đạt doanh thu gần 2 tỷ USD. Đây là con số trong mơ với một nghệ sĩ biểu diễn trong thời kỳ kinh tế khó khăn.
Hát xoan Phú Thọ: Mó cá

Hát xoan Phú Thọ: Mó cá

Tiết mục hát xoan Phú Thọ "Mó cá" do các nghệ nhân dân gian phường xoan An Khái (Kim Đức, Phú Thọ) biểu diễn tại Liên hoan Di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO ghi danh tại Hà Tĩnh.
Tiết mục múa độc lập: Bên khung dệt

Tiết mục múa độc lập: Bên khung dệt

Tiết mục múa độc lập: Bên khung dệt. Biểu diễn: Tốp múa nữ. Đoàn nghệ thuật Nam Tây Nguyên tỉnh Lâm Đồng biểu diễn tại Liên hoan di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO vinh danh tại Hà Tĩnh.
Vui xuân ở Đình Hoa Vân Hải

Vui xuân ở Đình Hoa Vân Hải

Các hoạt động sôi nổi nhân dịp đầu xuân tại Đình Hoa Vân Hải (Nghi Xuân - Hà Tĩnh) nhằm thắt chặt tình làng xóm, động viên các tầng lớp nhân dân tích cực thi đua lao động sản xuất.
Hát xoan Phú Thọ: Hát ru mời rượu

Hát xoan Phú Thọ: Hát ru mời rượu

Tiết mục hát xoan Phú Thọ "Hát ru mời rượu" do các nghệ nhân dân gian phường Xoan An Khái, Kim Đức, Phú Thọ biểu diễn tại Liên hoan Di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO ghi danh tại Hà Tĩnh.
Những bộ phim đỉnh cao về loài rắn của Hollywood

Những bộ phim đỉnh cao về loài rắn của Hollywood

Rắn đã luồn lách vào Hollywood, thu hút khán giả với sự hiện diện đáng sợ và sức quyến rũ chết người. Những loài bò sát này đã trở thành biểu tượng trong các bộ phim kinh dị và phiêu lưu, từ những con anaconda khổng lồ đến các loài rắn độc.