Mùa thu tôi đi học

(Baohatinh.vn) - Mùa thu giăng giăng bước chân khắp đầu làng, cuối ngõ, len lén vươn bàn tay chạm đến những thẳm sâu của tâm hồn. Cái chạm tay nhẹ lắm, khẽ lắm, ấy vậy mà vẫn đủ để đánh thức những ký ức đã ngủ quên từ năm nảo, năm nào. Ngày hôm qua, trong tôi bỗng giật mình tỉnh giấc… Ngày hôm qua, một ngày thu, có một con bé con lần đầu đi học.

mua thu toi di hoc

Ảnh minh họa từ internet

Đó là ngày những làn gió heo may mát rượi thổi chuyên cần khiến bầu trời trở nên trong xanh, cao vời vợi. Nắng vàng như mật rót tràn trên khắp nẻo đường quê, rồi điểm tô sắc màu trên những bông cúc. Ngày đầu tiên đi học, tôi không được ba dắt tay đến trường, cũng chẳng được mẹ vỗ về, an ủi. Hồi đó, ba mẹ đi công tác, tôi ở với bà nội nên nhiệm vụ “cao cả” này cũng đến tay bà. Trong nhà lại có thêm thằng em con chú bằng tuổi tôi, cũng lần đầu ngu ngơ vào lớp 1. Mãi đến ngày khai trường, bà mới sực nhớ rằng, mẹ chẳng kịp mua đồng phục cho tôi. Lớp 1 rồi mà, có phải là thuở lên 5 chạy chơi ở nhà trẻ nữa đâu, không thể đến trường với chiếc quần vải lua tua sợi hay những chiếc áo hoa sặc sỡ sắc màu.

Thế rồi, bà bắt tôi mặc đồng phục của thằng Tèo con chú. Eo ôi, cái quần cao đến tận giữa lưng, còn áo trắng thì lùm xùm, rộng ơi là rộng. Tèo cười ngặt nghẽo: “Mày cứ như cái bao tải di động í”. Tôi trợn mắt, định dọa nó, nhưng sợ nó đòi lại đồng phục nên đành thôi. Người tôi bé đến nỗi bà phải lấy dây thun buộc qua buộc lại đến mấy vòng để quần khỏi tuột. Nhưng thôi kệ! Trẻ con chẳng biết ngượng bao giờ!

Ngày đầu tiên đi học, con đường đến trường ngập tràn tiếng hát bi bô của tôi: “Tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu mi sa nhé…”. Không một giọt nước mắt vì sợ hãi, không một chiếc lá rơi để tôi biết rằng mùa thu thật gần. Chỉ có nắng, gió và cánh chuồn chao liệng lúc giọt nắng hững hờ bước qua hàng cây. Bà dẫn 2 đứa đến trường, với tôi, đường đi học đơn giản lắm, thân thuộc và bình yên. Qua hết một quãng đồng lúa đang thì con gái, men theo lối nhỏ um tùm cây xấu hổ đong đưa, rồi rẽ vào con đường ngập bóng cây bạch đàn. Trường làng đấy, cái cột cờ cao chót vót thế… Bà quay về, móm mém nụ cười đỏ thắm miếng trầu cay.

Ngày đầu tiên đi học, đón tôi vào lớp là cô giáo có chiếc áo dài thật xinh. Cô lại gần, ân cần hỏi han, bày vẽ cho chúng tôi biết bao điều mới lạ. Thi thoảng có những lúc nhớ bà, nhớ mẹ, tôi òa khóc, cô giáo đến dỗ dành, gạt những giọt nước mắt lăn tròn trên đôi má bầu bĩnh: “Không sao đâu! Con đừng sợ, đến trường đã có cô ở đây rồi mà”. Thằng Tèo đánh khẽ vào tay tôi, thầm thì: “Mày nín đi, tí nữa về tao cho kẹo”. Chẳng biết có phải vì sức hấp dẫn của mấy viên kẹo không mà bỗng nhiên tôi nín bặt. Ngoan ngoãn. Lặng thinh. Chợt phì cười, nụ cười chưa vẹn nguyên vì thiếu mấy cái răng chưa kịp lớn.

Những năm về sau, gia đình Tèo chuyển vào Nam. Những ngày khai giảng tiếp theo chỉ còn mình tôi. Con đường làng bỗng dưng dài hơn, thênh thang hơn và nao nao một nỗi nhớ chưa kịp đặt tên. Để rồi, theo thời gian đằng đẵng trôi, mỗi độ thu sang, lòng tôi lại náo nức những cảm xúc đan xen của một thời hồn nhiên, trong trẻo.

Chủ đề Đất và người Hà Tĩnh

Đọc thêm

Tin mới Emagazine Truyền hình Podcast