Tòa án nhân dân huyện Nghi Xuân - cơ quan có thẩm quyền giải quyết vụ án.
Ngày trung tuần tháng 6/2022, người dân xã X. (Nghi Xuân) vội vàng lao vào “giải vây” trận xô xát giữa bà N.T.M. và ông V.Đ.N. xảy ra tại vườn nhà bà M. Giữa cơn nóng giận, bà M. ra sức cấu xé quần áo ông N., trong khi đó, ông N. cũng chẳng nể nang đối phương là phụ nữ, bực tức dùng tay dí đầu hàng xóm xuống sân vườn. Nguồn cơn của sự việc xuất phát từ… số tiền 100 nghìn đồng con gái ông N. nợ bà M. Kết thúc trận giằng co, bà M. bị ngất xỉu và được mọi người đưa qua bệnh viện tại TP Vinh (Nghệ An) điều trị.
Công an xã X. cũng xác nhận, ông V.Đ.N. dùng vũ lực khiến bà N.T.M. bị chấn thương vùng đầu phải đi điều trị ở bệnh viện. Bà M. yêu cầu ông N. phải thanh toán chi phí thuê xe đi về và tiền ăn uống, tiền công không lao động được với tổng số tiền 5 triệu đồng. Tại buổi làm việc với công an xã, ông N. chấp nhận và xin giảm bớt mức bồi thường, đồng thời hẹn sẽ đến giao tiền, song, không thực hiện.
Để bảo vệ quyền lợi của mình, bà N.T.M. đã viết đơn khởi kiện gửi TAND huyện Nghi Xuân, yêu cầu ông N. phải bồi thường cho bà tổng số tiền 4 triệu đồng gồm công chăm sóc, tiền tương ứng với ngày công không lao động được, tiền ăn,chi phí vận chuyển… Riêng chi phí thuốc men, do được bảo hiểm chi trả nên nguyên đơn không yêu cầu bồi thường.
Tại các buổi hòa giải và ở phiên tòa sơ thẩm, ông V.Đ.N. thừa nhận có xảy ra sự việc nói trên. Lúc này, do trong người đã “ngấm” hơi men và nghĩ rằng, bà M.có lời lẽ xúc phạm gia đình mình nên ông N. không thể kiềm chế, lao qua vườn nhà hàng xóm để “hỏi chuyện”. Không chỉ vậy, việc bị bà M. chống trả kịch liệt khiến ông N. càng thêm bực tức nên đã dùng tay dí đầu đối phương xuống sân. Tuy nhiên, sau khi được mọi người can ngăn, ông N. đã trở về nhà.
Bị đơn cho rằng, việc bà M. yêu cầu ông bồi thường những khoản tiền trên là vô lý nên ông không chấp nhận và đề nghị tòa án xử theo quy định của pháp luật.
Theo hội đồng xét xử, mặc dù ông V.Đ.N. không thừa nhận việc gây ra thương tích cho bà M., song, qua tìm hiểu từ người làm chứng, người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan cho thấy, lời nói của ông N. hoàn toàn không có cơ sở. Sau khi điều trị, bà M. làm đơn khiếu kiện lên chính quyền địa phương. Tại các buổi làm việc, ông N. đã chấp nhận bồi thường cho bà M. nhưng chỉ “hứa suông”.
Xét lời khai của các đương sự, hội đồng xét xử nhận thấy: Trong quá trình giải quyết vụ án, lời khai của những người làm chứng, kết luận trích sao bệnh án và các tài liệu chứng cứ khác tại hồ sơ vụ án xét thấy sự việc xô xát đánh nhau xảy ra giữa ông V.Đ.N. và bà N.T.M. là hoàn toàn phù hợp với thời gian, địa điểm. Bà M. thừa nhận việc đánh, cấu ông N. xuất phát từ vấn đề tự vệ, nhất là khi bản thân bà gầy gò, ốm yếu lại có tiền sử bệnh tim, ở nhà một mình. Lời khai của nguyên đơn N.T.M. hoàn toàn phù hợp với lời khai của các nhân chứng.
Ông V.Đ.N. cho rằng, bà M. chửi bới, xúc phạm nhân phẩm gia đình mình nhưng trong quá trình giải quyết và tại phiên tòa, bị đơn không cung cấp được chứng cứ.
Ảnh minh họa
Thẩm phán - chủ tọa phiên tòa phân tích: “Nếu có việc bà N.T.M. xúc phạm danh dự, nhân phẩm, ông có quyền báo với chính quyền địa phương để giải quyết.Chỉ vì mâu thuẫn giữa con gái mình và bà M., song, vì nóng nảy, không kiềm chế được bản thân, ông V.Đ.N. đã đánh bà M. đến ngất phải đi điều trị, hành vi đó thể hiện sự ngang ngược, coi thường sức khỏe của người khác. Về phía bà M., do có người sang nhà mình gây gổ nên bản thân bà phải tự vệ nhưng không vượt quá việc phòng vệ chính đáng, không gây thương tích cho ông N., do đó bà M. không có lỗi”.
Trên cơ sở hồ sơ, tài liệu, chứng cứ trong quá trình giải quyết vụ án, TAND đã chấp nhận yêu cầu khởi kiện của bà N.T.M.; buộc ông V.Đ.N. phải bồi thường 4 triệu đồng cho nguyên đơn.
Vậy là, từ món nợ “bé”, mọi việc đã xé ra to. Một bên phải chịu sự đau đớn về thể xác trong khi bên còn lại không chỉ thiệt hại về mặt kinh tế mà còn chịu “điều tiếng” về cách hành xử thiếu chuẩn mực!.