Em bật cười cho hành động phải đẹp để người xưa phải tiếc của nàng. Em chỉ tự hỏi không biết khi đó liệu đối phương tiếc không, hay chính lòng mình thì đã ngổn ngang. Bởi cảm giác “con cá mất là con cá to” mới dễ khiến họ quan tâm đến người xưa nhiều thế. Nếu phải kẻ đã hết tình cảm thì có khác gì người dưng, ai hơi đâu nhòm ngó.
Rồi đến lượt em, hôm vô tình biết trang cá nhân của vợ người ta, cô ấy vốn thích chia sẻ hình ảnh gia đình, chồng con với vẻ tự hào khó giấu. Thành ra em được chiêm ngưỡng các khoảnh khắc nhà họ, từ hậu trường cho đến lúc lên “sân khấu” đẹp long lanh. Nhưng tất cả đều không trốn được sự thật, đó là thần tượng ngày xưa của em giờ mập ú, đen thù lù và râu ria lún phún.
Tất nhiên là em cũng không còn trẻ như thủa hai mươi, mắt đã bớt long lanh hơn nhiều, song đột ngột nhìn hình người xưa phũ phàng vậy, vẫn khiến em vừa cười vừa xót xa. Chẳng thà cứ như những ngày trẻ trung hay mơ mộng, toàn nhớ đến nhau qua những bức ảnh trong trẻo, kỷ niệm đẹp đẽ của thời đã xa, hơn là ngắm lại người thanh niên trai tráng một thời, sau có chục năm mà em suýt không nhận ra.
Nhớ lại chuyện cậu em kể, hồi ấy trên đường đi chiến đấu trên vùng biên giới, qua một ngôi làng nhỏ cậu được một cô gái dân tộc cùng đồng bào ở đó cưu mang, giúp đỡ, cậu đem lòng yêu đơn phương cô ấy. Về dưới xuôi, lòng cậu vẫn không thôi tơ tưởng về cô. Với cậu, cô ấy là tiên chứ chẳng phải dân thường, cô ấy đẹp vô cùng tận, suối tóc ngọc ngà, óng ả, làn da trắng nõn và nụ cười rực rỡ…
Cậu vẫn coi đó là một ký ức đẹp tuyệt vời, cho đến gần đây gặp lại đồng đội cũ, người đó giúp cậu khoanh vùng vị trí địa lý ngôi làng ngày nào, cậu theo đó lần mò lên tìm kiếm, đem tên cô gái ra hỏi khắp. Cuối cùng cậu cũng gặp lại được người thương, giờ đã là bà nội bà ngoại nhom nhem, những lúc lên nương hoặc bận trông cháu thì cái nhúm nhùng nhằng trước ngực bà phải buộc túm quặt ra đằng sau cho đỡ vướng…
Cậu tận mắt chứng kiến thì chán hẳn, về nằm liệt giường mất hàng tuần liền, cậu chửi thân chửi đời: “Chẳng thà tao cứ sống nốt quãng đời còn lại với ký ức về cô ấy, còn hơn nhìn sự thật, nó nghiệt ngã quá”.
Tối về em đem chuyện kể chồng nghe, rồi hỏi: “Anh vẫn đẹp trai, phong độ thế này, không biết đám bạn gái cũ giờ gặp lại có tiếc không nhỉ?”. Chồng thở hắt ra: “Ôi giời, nhìn anh thế này nó khinh bỉ chả hết, tiếc nuối nỗi gì?”, em phì cười tí thì ngã lăn xuống đất, vuốt mái tóc của anh vốn phủ màu thời gian, đã non nửa là bạc. Ngoài việc do xấu máu thì theo lý giải của anh, ban ngày phải đối phó với sếp, tối về lại mải đối phó với vợ, con thì trẻ trung được với ai.
Sau câu đùa là khoảng không im lặng, mỗi đứa theo đuổi một ý nghĩ, em thì lạc quan cho rằng hiện tại mới là sự thực, là đáng yêu hoặc là món quà thật đúng nghĩa… Còn ngày xưa, đó là những thứ để nhớ và trân trọng hiện tại hơn.