Em luôn là người mạnh mẽ và tỉnh táo, sẵn sàng thẳng lưng đón bão giông, bởi cuộc đời không cho phép em mềm yếu. Thậm chí, ngay cả khi rơi vào giữa tâm điểm của chết chóc, đổ nát, tưởng như không còn đường nào thoát ra, em cũng chưa bao giờ suy sụp hay mất hy vọng.
Nhưng từ khi quen anh, em dần dần đánh mất đi con người mình. Em trở nên yếu mềm hơn, dựa dẫm hơn, khóc nhiều hơn trước. Anh khiến em thay đổi theo chiều hướng mà bản thân em cũng không biết là tốt hay xấu, chỉ biết rằng em sống cảm tính hơn, bớt đi cái gay gắt, lạnh lùng và sắt đá ngày nào.
Nhưng cũng chính anh lại là người cho em nhiều nỗi đau nhất. Người ta vẫn nói, người yêu cũ của người yêu là một cái gì đó rất... khó nói được. Em không ghen với quá khứ của anh, nhưng em rất mệt mỏi khi quá khứ đó vẫn cứ dây dưa với anh của hiện tại. Cô ấy đã có hạnh phúc riêng, tại sao vẫn phải tìm đến anh để khóc lóc tâm sự? Tại sao vẫn cứ coi anh như là cái gì đó của riêng mình? Tại sao vẫn cho mình cái quyền được nhắn tin, gọi điện, khóc than với anh bất cứ lúc nào? Và tại sao... anh vẫn chấp nhận?
Anh luôn nói yêu em, chỉ coi cô ấy như bạn. Nhưng có người bạn nào lạ lùng đến vậy không? Có xích mích với chồng cũng tìm anh than thở. Và anh không tiếc công sức an ủi, vỗ về mỗi khi cô ấy khóc than, còn em thì sao? Cuối cùng thì em là gì của anh?
Đã bao giờ anh đặt mình vào vị trí của em, thử suy nghĩ và cảm nhận như em, liệu anh có thể dễ dàng và thoải mái chấp nhận được không?
Em khóc – em tự lau; cô ấy giả vờ đau – anh vội vàng chăm sóc...
Và rồi hôm nay, em lặng người đi khi biết rằng, anh nói với cô ấy, em là "người quen" của anh. Hóa ra đối với người đó, anh không dám nhận rằng em là người yêu, mà chỉ dám nói em là "người quen". Chua xót biết nhường nào...
Trong cuộc tình này, em đứng ở vị trí nào trong trái tim anh?
Bao nhiêu yêu thương cũng không đủ, một chút vô tâm cũng là thừa.
Cái lạnh nhất không phải là cơn gió mùa đông, mà là sự VÔ TÂM của một người mà bạn xem là tất cả!