Thiếu phụ

Truyện ngắn

Nhà văn Trương Anh Quốc
Nhà văn Trương Anh Quốc

Tôi là một bác sĩ đa khoa. Ngoài tám tiếng hành chánh ở bệnh viện, tôi về làm tại phòng mạch đến mười một giờ đêm. Người ta nói làm thêm chứ với tôi, nếu xét về thời gian, ở bệnh viện là ưu tiên một; nếu hiệu quả công việc và thu nhập, phải nói phòng mạch tư. Mở phòng mạch tư là làm thêm thì tám mươi phần trăm bác sĩ ở ta lấy làm thêm nuôi việc làm chính.

Tôi mở phòng mạch đã mười một năm. Bệnh nhân đến khám chữa bệnh rất đông, nhất là những ngày cuối tuần. Tôi đặt một chiếc máy in số thứ tự trước cửa, thêm mấy hàng ghế để khách ngồi chờ coi ti vi. Mỗi ngày mấy tờ nhật báo, tạp chí. Bình nước nóng lạnh luôn được đổ đầy. Trà xanh, cà phê miễn phí.

Buổi sáng, một thiếu phụ đến bốc số, ngồi ở góc phòng chờ. Thiếu phụ nổi bật hẳn. Mũi cao da trắng tóc búi cao. Đôi mắt sáng nhưng có nét hơi buồn. Thân hình quá gầy so với những phụ nữ trạc tuổi ấy. Chốc chốc thiếu phụ ngủ gật, giật mình dụi mắt.

Đến lượt, thiếu phụ bước lại. Dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng quý phái. Tôi mời cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

- Cô đau ở đâu?

- Thưa bác sĩ, chồng của tôi bệnh ạ.

Hàm răng hạt dưa trắng lóa đều tăm tắp. Nhân trung sâu, môi cắn chỉ đỏ thắm tự nhiên. Chưa bao giờ tôi gặp một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy.

- Thế chồng cô ở đâu?

- Anh ấy đang nằm ở nhà ạ.

- Sao cô không đưa anh ấy lên đây?

- Dạ, bệnh nặng lắm không thể đi được. Phiền bác sĩ đến nhà khám giùm cho một lần được không ạ?

Lời thiếu phụ chậm rãi rõ ràng, trong veo. Gương mặt phúc hậu thoáng cười, đôi mắt cầu khẩn van lơn. Tôi ghi địa chỉ vào cuốn sổ nhỏ, hẹn chiều sẽ đi.

Thiếu phụ dắt xe ra về. Tất cả bệnh nhân đang coi ti vi, đọc báo đều ngước nhìn. Tôi cũng nhìn theo cho đến khi thiếu phụ đạp xe hòa vào dòng người ùn ùn.

Cả ngày hôm ấy, đôi mắt cứ thiêu đốt ruột gan tôi. Linh tính mách bảo có điều chẳng lành. Từng cử chỉ, dáng đi của thiếu phụ chứa nhiều bí ẩn. Tôi muốn đóng cửa phòng mạch nghỉ sớm nhưng khách quá đông. Không thể để họ ra về khi họ chưa biết rõ bệnh tình. Tâm lý tốt sẽ mau lành bệnh hơn. Hôm ấy, tôi làm luôn cả buổi trưa.

Chiều, tôi chạy xe máy ra một quận vùng ven. Tiếng loa gọi yến về léo nhéo liên hồi nhức óc. Mây đen kéo về. Mấy cánh én chấp chới bay. Đang nắng đó bỗng đổ mưa. Vào mùa này trời chợt mưa chợt nắng. Mưa quất vào mặt, rát buốt. Bóng tối sụp xuống rất nhanh. Đường đất hục hang, nhá nhem.

Thiếu phụ che dù ra ngõ, đón tôi vào nhà. Nói nhà chứ chỉ là một túp lều rách nát. Một cái chái thì đúng hơn. Tấm bạt cũ căng phía tường sau một ngôi nhà bỏ hoang, thủng lỗ chỗ. Bốn vách quây bằng bạt xanh bạc màu, te tua. Bóng đèn hai U giữa nhà đen đầu, tù mù.

Nước dột từ trên mái. Tôi đứng né ra một chút, giẫm phải chỗ nền đất mềm nham nhem. Lẽ ra tôi không nên mang giày. Tôi mang đôi giày mới bước vào một túp lều rách nát nên lóng nga lóng ngóng. Giấu đôi chân vào chỗ bóng tối, tôi vướng phải chiếc thau nhựa. Nước tràn ra nền lênh láng.

Nước tiểu? Tôi nheo mắt nhìn quanh. Có đến mấy chiếc thau như thế đặt trên nền nhà hứng nước. Nước giột tong tong, văng tung tóe.

Minh hoạ: Thuý Hằng
Minh hoạ: Thuý Hằng

Trong thành phố này, nhà cao tầng thi nhau mọc lên chỉ để nuôi yến, người thì mơ một túp lều lành lặn che mưa cũng không có.

Một người nằm trên giường treo mùng. Một bộ khung xương thì đúng hơn. Thoi thóp thở. Tôi mím chặt môi, chưa biết hỏi thế nào cho phải. Thiếu phụ nhấc chiếc ghế nhựa, lấy khăn lau qua, đặt ra chỗ nền ráo:

- Bác sĩ đến thật đúng hẹn. Mời bác sĩ ngồi ạ.

- Cảm ơn chị.

Tôi đưa tay đỡ lấy. Chiếc ghế chỉ có ba chân. Chắc lâu rồi nhà không có khách. Tôi kê phía chân gãy vào giường, ngồi hờ cho khỏi ngã.

- Anh nhà bệnh bao lâu rồi chị?

- Ảnh bị tai biến do tai nạn giao thông. Thêm bệnh gan, thận, dạ dày và liệt… Nhiều bệnh lắm bác sĩ ạ.

Khung xương bất động, chỉ có đôi mắt thao láo. Mắt nghề nghiệp, tôi dám chắc người đàn ông nằm một chỗ chí ít cũng hơn mười năm rồi. Lông mi, lông mày, tóc đã rụng hết. Vầng trán cao to bất thường. Khuôn mặt sáng ngời hạnh phúc. Phải được chăm sóc kỹ lắm thần sắc người bệnh mới như vậy. Liệt toàn thân, vệ sinh một chỗ nhưng thân thể vẫn sạch sẽ. Căn nhà không có chút mùi hôi.

Hốc mắt đã sụp, lưỡi gần thụt vào trong. Bệnh thế này, bệnh viện trả về thì tôi cũng sẽ bó tay thôi. Lương tâm của nghề y, tôi phải cười. Tôi phải trấn an không để người bệnh và thân nhân tuyệt vọng. Theo kinh nghiệm của mình, trừ những bệnh nan y thì bảy mươi phần trăm các bệnh thông thường không cần thuốc đều tự khỏi. Thuốc có chức năng đề kháng vừa có tác dụng an thần.

Tôi cầm cổ tay người bệnh. Lạnh ngắt như một cái xác. Mạch chậm và yếu lắm. Tôi vỗ nhè nhẹ vào vai dỗ dành như muốn nói ăn nhiều chóng khỏe. Tôi sẽ về lấy ít thuốc bổ mang đến. Sự sống của anh ta chỉ tính bằng ngày…

Chú chuồn chuồn đập cánh xòe xòe phá tan không gian im ắng. Chú thằn lằn từ góc bò ra giữa vách rình mồi. Một tấm bảng con treo ở vách. Tò mò, tôi bước lại gần. Tấm bìa được dán giấy vở học trò thẳng thớm với những con chữ nắn nót. Trẻ con tập viết? Trẻ con không thể viết chữ đẹp đến thế. Rõ ràng nét chữ của người lớn: “Ăn”, “Uống”, “Tắm”, “Thay đồ”... Những chữ thiết yếu nhất trong việc ăn uống vệ sinh thân thể hằng ngày. Việc nào thường xảy ra, chữ ấy ở giữa bảng. Những chữ ở ngoài cùng là những việc có xác suất thấp hơn. Cách sắp xếp như vậy, người bệnh dễ nhìn, đôi mắt sẽ đỡ mỏi.

Anh chồng nhìn vợ. Thiếu phụ liền nói với tôi:

- Xin lỗi, nhờ bác sĩ ra ngoài cho một chút!

- Vâng!

Tôi lại gần cửa. Gió thổi vù vù. Ngoài vườn mưa vẫn rơi lộp độp.

Thiếu phụ nhấc tấm bìa, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường. Một tay cầm bìa, tay kia chỉ vào những con chữ tròn đã viết sẵn.

Người chồng chớp mắt. Thiếu phụ treo tấm bìa lại chỗ cũ, đi lấy giẻ. Khẽ nhấc phần thân dưới mềm oặt, trải giẻ bên dưới. Tôi quay mặt ra phía trời tối, lén bịt mũi nín thở. Thiếu phụ vẫn tự nhiên như không. Việc này cô làm hàng ngày.

Thì ra tấm bảng là phương tiện giao tiếp. Những ai chứng kiến cảnh này mới thấy chữ viết quý là dường nào. Thiếu phụ đã nghĩ ra cách giao tiếp giản đơn lại hiệu quả. Nhờ tấm bảng, công việc của cô chủ động và nhẹ nhàng đi biết bao nhiêu.

Anh chồng lại chớp mắt. Cầm tấm bìa ngồi cạnh chồng, thiếu phụ chỉ tay vào người chồng, chỉ vào chữ ở chính giữa tấm bìa rồi chỉ vào ngực mình. Đúng bốn lần như thế. Động tác liên hoàn được lặp lại đúng trình tự.

Chữ này nguệch ngoạc và quá mờ, xấu hơn cả chữ bác sĩ kê toa. Tôi cố nghiêng đủ kiểu nhưng cũng không đọc được, đành phải hỏi:

- Chữ gì vậy chị?

Thiếu phụ che mặt cười bẽn lẽn. Tôi hỏi lại lần thứ hai, thiếu phụ mới trả lời:

- Dạ, chữ… “yêu”.

Tôi mím môi để không cười thành tiếng. Chữ “yêu” viết thư pháp! Chắc chị mắc cỡ, viết thế để chỉ có hai vợ chồng biết. Nửa thật nửa đùa, tôi hỏi khẽ:

- Đau ốm thế này “yêu” sao được?

- Không phải “chuyện ấy”! Bác sĩ biết viết chữ ấy khó thế nào không? Tay chân ảnh không động đậy. Ảnh diễn tả nhưng tôi không sao hiểu được. Mọi thông tin trao đổi bằng đôi mắt. Chỉ có đôi mắt. Chớp mắt là đồng ý còn cứ mở mắt là không. Thương anh, tôi cứ viết. Mỗi lần viết không đúng, trông mắt ảnh buồn lắm. Vợ chồng đầu gối tay ấp, có một chữ cũng không đoán ra.

Ngày ngày, tôi vẫn viết. Tưởng chừng đã hết cả chữ. Tôi khóc đến hết nước mắt. Vô vọng. Tôi ôm cả thân thể bé bỏng của anh vào lòng. Thương chồng quá đi thôi. Giá như anh còn khỏe. Yêu anh vô ngần… Tay tôi run run viết từ “yêu” hú họa. Và, mắt anh chớp liên hồi. Có lần, tôi làm hiệu “em yêu anh” nhưng ảnh không chịu. “Anh yêu em”, phải chỉ đúng tim, mắt ảnh mới chớp.

Tôi quay mặt ra cửa, đằng hắng để giấu cảm xúc của mình.

Không lâu sau, chồng thiếu phụ mất.

Thiên hạ thường nói, trái tim bác sĩ ít dùng đến nên còn nguyên vẹn. Bao năm, tôi thèm một mái ấm gia đình. Tôi vẫn thường đến thăm túp lều ấy. Đã hơn năm năm rồi, tôi vẫn không từ bỏ mơ ước của mình…

TRƯƠNG ANH QUỐC

Nguồn: nhavantphcm.com.vn

Đọc thêm

Podcast tùy bút: Về thăm quê Bác Làng Sen

Podcast tùy bút: Về thăm quê Bác Làng Sen

Về thăm quê Bác tháng 5, ta như được đi trong làn hương thơm dịu mát của hoa sen, loài hoa với phẩm cách thanh cao và luôn tỏa rạng, tỏa sáng, vừa thoảng hương thơm ngát, vừa bình dị gần gũi với đồng quê mộc mạc.
Podcast đến với bài thơ hay: Một chiều Đồng Lộc

Podcast đến với bài thơ hay: Một chiều Đồng Lộc

Đã có hàng trăm bài thơ ra đời tỏ lòng khâm phục và tiếc thương mười cô gái ở Ngã ba Đồng Lộc cùng bao người con đã ngã xuống nơi đây, dẫu vậy, “Một chiều Đồng Lộc” vẫn để lại dấu ấn riêng về tứ thơ và tình cảm của tác giả.
Podcast tản văn: Bến nước sông quê

Podcast tản văn: Bến nước sông quê

Có những dòng sông không chỉ chảy qua đất đai mà còn chảy dọc theo miền ký ức. Có những bến nước không chỉ là nơi neo đậu của những chuyến đò ngang, mà còn là nơi neo đậu của hồn quê, của tình người, và những kỷ niệm lắng sâu.
Podcast tản văn: Nhớ bóng tre làng

Podcast tản văn: Nhớ bóng tre làng

Tôi sinh ra và lớn lên từ làng, nơi có lũy tre xanh rì rào khăng khít, nơi ôm ấp tôi từ thuở ấu thơ đầu trần chân đất, nơi thật thà chất phác ruộng đồng vàng hươm, dòng kênh miệt mài tưới tắm đi qua bao vật đổi sao dời…
Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Mùa lúa trổ bông

Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Mùa lúa trổ bông

Chiều quê yên ả, những cánh đồng mướt xanh như tấm thảm trải dài vô tận. Màu xanh ngút ngàn căng tràn sức sống của lúa đương thì con gái khiến người xem như được tiếp thêm nguồn sinh lực sống mạnh mẽ...
Thái Lan lo du lịch Việt Nam vượt mặt

Thái Lan lo du lịch Việt Nam vượt mặt

Lượng khách quốc tế đến Việt Nam trong tháng 3 tăng gần 50% so với trước đại dịch, trong khi Thái Lan tăng trưởng chậm khiến các doanh nghiệp lữ hành lo lắng.
Podcast truyện ngắn: Mùa cau trở lại

Podcast truyện ngắn: Mùa cau trở lại

"Mùa cau trở lại" của tác giả Sơn Trần. Với giọng kể chân thành, mộc mạc, câu chuyện không chỉ nói về mùa cau – mùa vụ gắn bó với đời sống người dân quê – mà còn thấm đẫm những tình cảm gia đình, nỗi nhớ quê hương, và tình yêu âm thầm mà sâu sắc.
Podcast tản văn: Nhớ nhung mít ta ở làng

Podcast tản văn: Nhớ nhung mít ta ở làng

Có những hương vị tuổi thơ chỉ cần nhắc tới thôi đã khiến lòng ta thổn thức. Trong ký ức của nhiều người, trái mít quê – mộc mạc, thơm nồng – không chỉ là món quà ngọt ngào của đất trời mà còn là biểu tượng của tình làng nghĩa xóm, đầy ắp yêu thương.
Khai mạc Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025

Khai mạc Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025

Sáng 6/5, Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025 đã khai mạc trọng thể tại Học viện Phật giáo Việt Nam ở TP Hồ Chí Minh với chủ đề “Đoàn kết và bao dung vì nhân phẩm con người: Tuệ giác Phật giáo vì Hòa bình thế giới và Phát triển bền vững".
Phong cảnh hữu tình dọc tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh

Phong cảnh hữu tình dọc tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh

Trên tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh có nhiều đoạn tuyến băng qua đồng ruộng, đồi núi, sông suối tạo nên những cảnh đẹp hữu tình. Tuyến cao tốc được kỳ vọng tạo động lực quan trọng trong việc mở ra không gian phát triển mới về kinh tế - xã hội, thu hút đầu tư cho Hà Tĩnh.
Du lịch Hà Tĩnh - bước tiến mới về khách lưu trú

Du lịch Hà Tĩnh - bước tiến mới về khách lưu trú

Thời tiết khá tốt, nhiều sản phẩm mới hấp dẫn, giao thông thuận tiện... là những yếu tố quan trọng giúp các khu, điểm du lịch Hà Tĩnh thu hút hơn 734 nghìn lượt khách trong kỳ nghỉ lễ 30/4 và 1/5.
Podcast tản văn: Về Hà Tĩnh nghe biển hát

Podcast tản văn: Về Hà Tĩnh nghe biển hát

Hà Tĩnh được thiên nhiên ban tặng cảnh quan sơn thủy hữu tình với những bãi biển cát mịn, nước trong, nhiều làng chài cổ có tuổi đời hàng ngàn năm. Về Hà Tĩnh, du khách không chỉ được đắm mình trong làn nước biển xanh trong, ngắm cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ mà còn được nghe những huyền tích thú vị.
Podcast giai thoại danh nhân: Bóng dáng người vợ

Podcast giai thoại danh nhân: Bóng dáng người vợ

Danh họa Nguyễn Phan Chánh có mối tình lớn với người vợ đầu tiên, người đã sinh cho ông 6 người con và dâng hiến cả cuộc đời cho gia đình. Dù là vợ của một danh họa nổi tiếng, nhưng bà có một cuộc đời vất vả, lo toan và nhiều hy sinh.
Nhớ về kẻ sĩ Ngàn Hống Võ Hồng Huy

Nhớ về kẻ sĩ Ngàn Hống Võ Hồng Huy

Nhà nghiên cứu văn hoá dân gian Võ Hồng Huy là người có nhiều đóng góp cho kho tàng văn hoá dân gian xứ Nghệ với danh xưng: “kẻ sĩ Ngàn Hống”.
Trương Ngọc Ánh duyên nợ với thơ lục bát

Trương Ngọc Ánh duyên nợ với thơ lục bát

Duyên nợ với thi ca đã giúp thầy giáo dạy Sử sinh ra từ miền quê mặn mòi ven biển Đỉnh Bàn (TP Hà Tĩnh) đến với những vần thơ thấm đẫm phù sa quê hương. Trương Ngọc Ánh làm nhiều thơ, đủ các thể loại nhưng nhiều nhất, đặc sắc nhất vẫn là những bài thơ lục bát.
Dấu ấn 50 năm nền văn học nghệ thuật Hà Tĩnh

Dấu ấn 50 năm nền văn học nghệ thuật Hà Tĩnh

50 năm sau ngày thống nhất đất nước, các thế hệ văn nghệ sỹ Hà Tĩnh đã góp phần xây dựng được một nền VHNT dày dặn. Với hàng ngàn tác phẩm trên các lĩnh vực,  phản ảnh sinh động về sự phát triển kinh tế, văn hoá xã hội của Hà Tĩnh qua các giai đoạn lịch sử.
Ca khúc cách mạng - sức mạnh chiến thắng

Ca khúc cách mạng - sức mạnh chiến thắng

Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước kết thúc đã 50 năm nhưng âm hưởng hào hùng của những ngày tháng khói lửa vẫn vẹn nguyên bởi những ca khúc đi cùng năm tháng. Lời ca tiếng hát đã tạo nên sức mạnh tinh thần to lớn, hun đúc tâm thế của cả dân tộc cùng ra trận và làm nên chiến thắng 30/4/1975.
Podcast truyện ngắn: Chuyến tàu Thống Nhất

Podcast truyện ngắn: Chuyến tàu Thống Nhất

Hai người bạn già ngồi bên nhau, nhấp từng ngụm trà cảm nhận vị đắng chát tan ra trong khoang miệng. Rồi chỉ còn lại vị ngọt cứ mênh mang nơi cuống họng. Ánh mắt họ hướng về phía lá cờ đỏ sao vàng treo trước cổng nhà đang tung bay trong gió…
Đêm không ngủ tại Thành phố Hồ Chí Minh

Đêm không ngủ tại Thành phố Hồ Chí Minh

Tối 29/4 - rạng sáng 30/4, hàng nghìn người dân tập trung trên các tuyến đường trung tâm TP.HCM để chờ xem Lễ kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Màn trình diễn 7 phút của 10.500 drone

Màn trình diễn 7 phút của 10.500 drone

Tối 28/4, 10.500 drone lần lượt thắp sáng bầu trời TP.HCM trong khoảng 7 phút, chào mừng 50 năm thống nhất đất nước với hàng loạt hình ảnh biểu tượng như Bác Hồ, Dinh Độc Lập...