Mong ước kỷ niệm xưa - lưu luyến mãi ký ức tuổi học trò

(Baohatinh.vn) - Ai đó đã từng nói: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Phải chăng là vậy khi ngay trong lúc này, giai điệu da diết trong ca khúc “Mong ước kỷ niệm xưa” của nhạc sĩ Xuân Phương lại vang lên, gợi trong người nghe hồi ức ngọt ngào về một thuở đã xa.

mong uoc ky niem xua luu luyen mai ky uc tuoi hoc tro

Quãng thời gian đẹp và có nhiều kỷ niệm nhất trong mỗi con người có lẽ là khi còn ngồi trên ghế nhà trường. (Ảnh minh họa từ internet)

Là nhạc phim truyền hình trong bộ phim “Xin hãy tin em!” của đạo diễn Đỗ Thanh Hải cách đây hơn 20 năm, nhưng “Mong ước kỷ niệm xưa” đã trở thành ca khúc bất hủ và nổi tiếng nhất với nhiều thế hệ học sinh - sinh viên Việt Nam.

Suốt nhiều năm, với ca từ giản dị, gần gũi cùng giai điệu da diết, ngọt ngào, ca khúc này vẫn vẹn nguyên giá trị và luôn đánh dấu thời khắc quan trọng trong cuộc đời của mỗi học sinh - lễ tốt nghiệp.

“… Thời gian trôi qua mau

Chỉ còn lại những kỷ niệm

Kỷ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô

Bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn

Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha

Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa…”

Quãng thời gian đẹp và có nhiều kỷ niệm nhất trong mỗi con người có lẽ là khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Nào những tà áo trắng tung bay giữa phố, nào phấn, bảng, sách, vở rồi những tiếng giảng bài của thầy cô, những trò nghịch ngợm “nhất quỷ, nhì ma”, tiếng trống trường, tiếng gọi nhau í ới sau giờ học… Tất cả những hình ảnh đó trở thành những kỷ niệm, nhường chỗ cho sự trưởng thành. Lúc này, ta mới thấy luyến tiếc, thấy day dứt vì những gì mới diễn ra ngày hôm qua, nay thoáng chốc chỉ còn kỷ niệm, nháy mắt đã trở thành quá khứ…

Tuổi thanh xuân và những kỷ niệm sẽ chẳng bao giờ lặp lại lần thứ hai. Những câu chuyện còn dang dở, những dự định còn chưa kịp thực hiện, những bài giảng của thầy cô rồi cũng sẽ trôi đi, để lại những luyến tiếc khôn cùng. Mỗi đứa trẻ nghịch ngợm ngày nào rồi cũng thành người lớn, thực hiện những chuyến hành trình mới. Ra trường rồi, thời áo trắng sẽ chỉ còn lại là những kỷ niệm hiện hữu một cách bất chợt trong tâm trí.

Nhiều năm sau nữa, khi đã đủ lớn khôn và trưởng thành giữa dòng đời, đã ngược xuôi với bao cung bậc thăng trầm “hỉ, nộ, ái, ố” tựa như một hợp âm pha tạp những mùi vị của cuộc đời, mỗi người vẫn luôn cảm thấy tâm hồn mình thơ trẻ, hồn nhiên. Xua tan mọi toan tính, ưu tư của cuộc sống thường nhật mỗi khi nghe lại những “giọng nói, tiếng cười”, để được gửi gắm “những nỗi nhớ, niềm thương” của tuổi thanh xuân…

Ước mơ thời gian quay trở lại sẽ chỉ có thể trở thành hiện thực trong xúc cảm của tâm tưởng. Thời gian chẳng chờ đợi ai mà vẫn cứ trôi đi không ngừng, mỗi người cứ vậy mà ngày một trưởng thành, đón nhận thêm nhiều cái mới. Dẫu vậy, kỷ niệm luôn là thứ chẳng hề thay đổi khi ta gặp lại những người bạn cũ, hàn huyên về những câu chuyện “ngày xưa”, nhắc về những khát vọng, đam mê của thời tuổi trẻ, những hồi ức về một thời áo trắng trong trái tim mỗi người.

“…Nếu có ước muốn trong cuộc đời này

Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại

Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm

Để nụ cười còn mãi, lắng trên hàng mi

Trên bờ môi và trong những… kỷ niệm xưa…”.

Những áp lực sách vở, những ngày không thuộc bài cầu mong không bị gọi lên bảng, nụ cười trong veo của cô bạn cùng lớp, những vết mực in hằn trên chiếc áo đồng phục và cả những dòng lưu bút viết vội rồi cũng sẽ trở thành “những hoài niệm, để nụ cười còn mãi, lắng trên hàng mi, trên bờ môi và trong những kỷ niệm xưa” của bất kỳ ai từng trải qua thời áo trắng.

Câu hát “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại” sẽ vẫn tiếp tục ngân vang như thay lời tâm sự ngập tràn hồi ức kỷ niệm của bao thế hệ học trò cuối cấp. Để rồi mỗi dịp phượng nở, ve kêu, từng nhịp phách gõ vào từng ngóc ngách của những ngày xa xưa khiến ai nấy trong chúng ta đều bồi hồi, ngóng vọng về một vùng trời thương nhớ.

Đọc thêm

Podcast tản văn: Nắng xiên khoai

Podcast tản văn: Nắng xiên khoai

Khoai lang không chỉ là món ăn mà là đặc trưng quê hương, gợi nhớ sự tảo tần của mẹ, tình cha, và tuổi thơ lấp lánh không thể quên.
Podcast truyện ngắn: Rừng và em

Podcast truyện ngắn: Rừng và em

Giữa núi rừng bạt ngàn, niềm tin và tình người ấm áp lấp lánh hơn nắng. Đây là câu chuyện thắp sáng ước mơ nơi bản làng, nơi khát vọng vươn lên luôn cháy bỏng.
Podcast truyện ngắn: Nhật ký của một hạt mưa

Podcast truyện ngắn: Nhật ký của một hạt mưa

“Nhật ký của một hạt mưa” của tác giả Anh Đức kể về một thế giới đầy màu sắc qua góc nhìn nhân hóa của hạt mưa với những thông điệp sâu sắc về cuộc sống, tình bạn và sự sẻ chia.
Nỗ lực trao truyền ví, giặm cho thế hệ trẻ

Nỗ lực trao truyền ví, giặm cho thế hệ trẻ

Giữa guồng quay của cuộc sống, có những lớp nghệ nhân ở Hà Tĩnh vẫn thầm lặng cống hiến, gìn giữ tinh hoa nghệ thuật truyền thống. Với họ, đó không chỉ là lòng nhiệt huyết, niềm đam mê mà còn là sứ mệnh giữ lửa, trao truyền các giá trị của di sản quê hương.
"Rệu rã" di tích gần 400 tuổi

"Rệu rã" di tích gần 400 tuổi

Chùa Tịnh Lâm (phường Hà Huy Tập, tỉnh Hà Tĩnh) được xây dựng từ thế kỷ thứ XVII, nay đã xuống cấp nghiêm trọng.
Ươm mầm dân ca ví, giặm

Ươm mầm dân ca ví, giặm

Phát huy vai trò là những hạt nhân trong bảo tồn, gìn giữ di sản, nhiều nghệ nhân trên địa bàn Hà Tĩnh đã tình nguyện tham gia, mở các lớp học miễn phí để truyền dạy dân ca cho các em học sinh.
Podcast bút ký: Làng thợ bạc Nam Trị

Podcast bút ký: Làng thợ bạc Nam Trị

Nâng chén trà miệng bít bạc của các nghệ nhân Nam Trị, tôi lâng lâng nghĩ về quá khứ, nghĩ đến tương lai của cái nghề vàng, nghề bạc. Cái nghề mà ông cha đã một thời đeo đuổi!
Podcast truyện ngắn: Chiếc xe đạp

Podcast truyện ngắn: Chiếc xe đạp

Mỗi người sinh ra đều có một hoàn cảnh riêng, không ai giống ai. Bởi vậy, hãy luôn cùng nhau cố gắng trong mọi hoàn cảnh, để mỗi ngày cảm nhận cuộc sống tươi đẹp hơn.
Podcast truyện ngắn: Lênh đênh đời thúng

Podcast truyện ngắn: Lênh đênh đời thúng

Một già, một trẻ, nương tựa vào nhau mà sống. Bên nhau qua từng mùa biển động. Ngoại không còn đủ sức để vươn ra xa bờ, chỉ còn trông cậy vào chiếc thúng chòng chành...