Nếu 10, 20, 30,… hoặc thậm chí đến cuối đời cũng không thể tìm thấy nhau giữa bảy tỉ người thì sao? Tại sao bạn luôn chờ đợi để làm một con cá? Độc thân, cũng có nghĩa là hành động, bởi bạn sẽ chẳng thể hiểu cảm giác được làm cần câu và giật lấy chàng trai dành cho mình, chí ít một lần, nếu không còn độc thân hoặc đã qua cái tuổi nhiệt huyết để mơ mộng, cô gái ạ.
Rung động trước một ai đó thật tuyệt vời. Tôi nhớ từng lần gặp nhau, từng tin nhắn, từng nụ cười mà chỉ cần nghĩ tới đã đủ ấm áp; chỉ cần một lời động viên giản dị có thể khiến tôi mạnh mẽ nhiều lần; chỉ vì muốn khi xuất hiện luôn rạng rỡ mà tôi chăm chút hơn cho bản thân; chỉ vì muốn có thể “đi đến dạ dày của chàng” mà chăm chỉ học nấu nướng…
Chàng đón nhận quan tâm và cũng ân cần đáp lại, khiến tôi cảm thấy “tín hiệu” như đã được phát từ cả hai phía. Đó là những ngày đầu của đơn phương .
Ở bên chàng, tôi được là chính mình, có thể tự nhiên cười hoặc bỗng dưng muốn khóc. Và, ước muốn trở thành ai đó đặc biệt hơn của chàng càng lớn dần, nhưng lý trí khuyên bản thân phải kiên nhẫn quan sát động thái tiếp theo từ đối phương. Đó là những ngày giữa của đơn phương , vẫn là yêu thương đó thôi, nhưng thêm nhiều phần muốn vỡ òa.
Tôi có thể không phải là một cô gái mạnh mẽ trong mọi chuyện, nhưng trong tình cảm lại luôn muốn sống đúng với chính mình. Yêu và Ghét, giống như Trắng và Đen, rõ ràng đến lạ. Lời khuyên của người ngoài cuộc chỉ là gợi ý, tôi luôn nghe theo trái tim và tự quyết định đáp án cuối cùng.
Giữa hàng tỉ người, gặp được nhau đã là may mắn, lại dành cho nhau ấm áp và trìu mến, đó thực sự là có duyên. Tôi muốn biết đích đến của duyên số ấy, dù biết, kết quả có thể rất thế này hoặc rất thế khác.
Tôi nói lời yêu, và chàng không đáp lại. Đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng vẫn không tránh khỏi hụt hẫng. Suy xét lại tất cả, phải chăng đã sai ngay từ khi bắt đầu, vì thực tế chẳng có cái tín hiệu nào phát ra từ phía chàng, tất cả do tôi tưởng tượng ra còn chàng là người thích quan tâm đến tất cả mọi người thôi? Hoặc có thể, hai người chỉ thích hợp để làm bạn? Hoặc, tâm lý chung các chàng trai không muốn làm một “con cá”?…
Chàng tránh mặt trong lần gặp nhau kế tiếp, trong khi tôi cố tỏ ra bình thường để hy vọng một cơ hội khác. Đó là lúc tất cả niềm tin và mạnh mẽ một cô gái gom góp để tỏ tình với một chàng trai vỡ vụn, chẳng thể đủ yêu thương gom lại những mảnh vỡ ấy mà tiếp tục. Lần này, dù trái tim vẫn nhớ về ai đó, tôi quyết định tin vào lý trí, và học cách quên, dù khó khăn nhưng tự nhủ thời gian sẽ giúp chữa lành.
Những ngày cuối cùng của đơn phương đã kết thúc như thế, buồn nhưng xứng đáng. Tôi không hối tiếc khi chủ động nói lời yêu, bởi dù có thất bại, chí ít cũng biết đó chắc chắn đó không phải người dành cho mình để từ bỏ mà dành thời gian và yêu thương cho những điều đáng quý hơn, chí ít cũng biết mình mạnh mẽ đến đâu và chí ít, sau này về già, cũng có nhiều chuyện để kể cho con cháu về những năm tháng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình.
Tôi vẫn là cô gái độc thân, có thể tiếp tục chờ đợi để là một con cá, nhưng cũng thừa mạnh mẽ để làm chiếc cần câu.
Gặp nhau đã làm một nhân duyên.
Có trở thành gì hay không lại cần thật nhiều yêu thương và một chút may mắn.
Vậy nên đừng buồn cô gái nhé.
Chỉ đơn giản người đó không phải là anh...