“Khi tôi bắt gặp anh ấy vụng trộm vừa nhắn tin vừa mỉm cười, khi tôi thấy anh ấy vội vã ra ngoài trả lời khi điện thoại có cuộc gọi đến, và khi anh ấy bắt đầu nói dối những điều không cần thiết, tôi biết là chồng tôi đã thay đổi.
Vì sao chồng tôi thay đổi, chỉ có anh ấy mới có thể trả lời. Tôi chỉ quan tâm một điều là anh ấy có còn yêu tôi nữa hay không, sau đó mới nghĩ đến việc tha thứ hay không tha thứ. Và việc này nhất định tôi phải suy xét thật kĩ.
Chồng tôi vốn không phải là một người đàn ông trăng hoa bay bướm. Chúng tôi đã yêu nhau 5 năm trước khi cưới và trải qua 7 năm hôn nhân. Từng ấy thời gian đủ dài để có thể hiểu nhau mà đôi khi không cần phải nói. Vậy nên sự phản bội giống như một lưỡi dao cắt phăng đi sợi dây tin tưởng. Đau đớn, thất vọng, hoang mang chính là cảm giác của tôi lúc ấy. Tôi cần có người chia sẻ nỗi đau này, nếu một mình chịu đựng tôi sợ mình sẽ phát điên. Và cuối cùng tôi tìm gặp mẹ chồng tôi. Tôi thực sự không quá mong muốn mẹ sẽ bênh vực tôi, nhưng tôi biết có thể mẹ đủ trải nghiệm để hiểu được tình cảnh tôi lúc này.
Mẹ chồng tôi không phải là một người phụ nữ tầm thường. Cả tuổi trẻ của bà là một cuộc chiến với những cô gái trẻ đẹp để giữ chồng. Bố chồng tôi xưa vốn đẹp trai và đào hoa, dẫu không có nhiều tiền nhưng đầy cô nguyện đem tình cho không biếu không. Mỗi lần người ta đưa đến tai chuyện chồng mình gái gú bên ngoài không bao giờ bà nổi cơn tức giận hay chửi rủa chồng trước mặt người ngoài. Bà chỉ tỏ ra không quan tâm bảo “đứa nào ngu thì cho nó chết”, ý là ám chỉ mấy cô gái theo chồng mình. Nhưng những người trong nhà thì biết mẹ tôi đã phải đau khổ và suy nghĩ rất nhiều. Không ai biết mẹ tôi đã làm gì, nhưng chỉ cần mẹ biết chuyện là vài hôm sau cô gái kia tự động rời xa bố chồng tôi.
Mẹ lắng nghe câu chuyện, không hề tỏ ra tức giận đúng như tôi hình dung. Bà chỉ nói với tôi: "Chồng con sai rồi, và nó phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Nhưng có điều này con nên nhớ, đừng mất thời gian đi theo dõi hay đánh ghen. Đừng cho ả nhân tình kia có cơ hội trở thành nạn nhân đáng thương và cần được bảo vệ trong con mắt chồng con. Đối với phụ nữ, tình yêu là toàn bộ cuộc sống, nhưng đối với đàn ông, tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ. Dù cho họ có ngả nghiêng hứa hẹn bên ngoài nhưng khi đối mặt với sự lựa chọn, họ luôn luôn thực tế. Việc của con bây giờ là hãy suy nghĩ xem có thể tha thứ cho chồng con một lần này không".
Tối đó tôi về nhà, đợi các con đi ngủ rồi nói với chồng chúng tôi cần nói chuyện. Tôi nói với chồng tôi: “Em không muốn nghe anh giải thích, không muốn nghe những lời ngụy biện. Em chỉ cần anh trả lời đúng một câu: Anh có còn yêu em, có còn muốn cùng em gìn giữ gia đình này nữa không?". Chồng tôi sau phút bất ngờ là hoảng hốt, anh chụp lấy tay tôi, rối rít nói lời xin tha thứ. Tôi thực sự chỉ cần có thế, chỉ cần anh biết quay đầu lại thì tôi không cần anh phải tỏ ra ăn năn, xấu hổ trước tôi, cũng không cần phải tỏ ra tôi là người cao thượng. Tôi yêu chồng tôi, và gìn giữ mái ấm này là trách nhiệm của tôi.
Đó là nguyên văn câu chuyện mà bạn tôi đã kể tôi nghe. Câu chuyện kể về những sóng gió trong hôn nhân, nghe nhẹ nhàng nhưng hẳn là cô đã cố giấu giếm những nỗi đau mà mình từng phải trải qua. Tổn thương chắc chắn là điều không tránh khỏi, nhưng tôi thích cái cách mà cô ấy giải quyết vấn đề để những vết thương mau lành miệng chứ không phải là loét rộng thêm ra. Hẳn nhiều người sẽ cho rằng là cô ấy may mắn có mẹ chồng tốt, là do chồng cô ấy còn chưa đi quá xa, chứ chẳng có ai có thể giải quyết mọi chuyện nhẹ nhàng như thế. Đối với những người đã không coi trọng gia đình, không coi trọng hôn nhân thì chẳng nói nữa làm gì, nhưng với những cuộc hôn nhân mà cứu vãn hay không là do mình thì tôi vẫn cho rằng nên cứu vãn. Bởi điều quan trọng cuối cùng là giữ được điều mình muốn giữ và làm những việc cần phải làm. Chỉ có xây dựng mới cần sự chịu khó, chịu khổ, lòng kiên nhẫn và sự bao dung, chứ còn đạp đổ thì chẳng có gì là khó khăn. Xây dựng một thứ chỉ có thể cảm nhận như hạnh phúc lại càng không dễ dàng.
Bất cứ ai đã kết hôn rồi đều sẽ biết, không nên hi vọng rằng những lời đường mật, những hành động lãng mạn sẽ kéo dài sau khi kết hôn. Bởi khi tình yêu cuồng nhiệt đi qua, hai người sẽ gặp phải mâu thuẫn. Những lo toan, những phiền muộn trong cuộc sống sẽ khiến hai người cãi nhau. Quá hiểu rõ về nhau đôi khi tạo ra sự nhàm chán quen thuộc, chứ không hẳn là hết yêu. Và xấu nhất là bạn đời của ta sẽ có xu hướng tìm niềm vui bên ngoài. Bởi vậy tình yêu đòi hỏi sự nhẫn nhịn và hi sinh. Chấp nhận để bản thân chịu ấm ức, chỉ có thể là vì mình không muốn mất một người mà mình đã chọn.
Người ta nói “vợ chồng duyên kiếp ba sinh”, tức là phải có duyên từ ba kiếp trước thì kiếp này mới đến được với nhau. Không chậm một bước, không nhanh một bước, mà vừa vặn trong đúng một giây, trong vạn vạn người ta đã gặp người đó, yêu và tình nguyện gắn kết, chẳng phải là cái duyên đáng quý lắm hay sao. Đừng nên đối xử nghiêm khắc quá với người mà bạn yêu thương. Cuộc đời này, những người thương ta thật lòng chẳng có mấy ai. Ai rồi cũng có lúc sai lầm, ai rồi cũng có khi lỡ bước, rộng lượng với bạn đời một chút, cũng là vì bản thân mình nữa đấy thôi.