Cả một quãng thời gian dài tôi gần như không soi gương, để rồi khi nhìn lại, tôi cũng bất ngờ nhận ra mình thay đổi quá nhiều. Bước qua tuổi 40, dù lúc nào cũng tự hào cho rằng “tính tuổi tâm hồn còn trẻ lắm”, nhưng cái sự già nua cứ thế, tự nhiên mà xồng xộc kéo đến.
Nào là việc ở công ty, việc nhà, hai đứa con nhỏ, tôi xoay như chong chóng suốt cả ngày nhưng không sao thoát ra được. Cuộc sống cứ thế, mọi thứ đã vào guồng quay, tôi không thể nào dừng lại, sợ rằng trật nhịp.
Ảnh minh họa
Con tôi, đứa lớp 4, đứa lớp 6 nhưng vẫn chờ mẹ phục vụ mọi thứ tận răng. Chồng vẫn la tôi, bảo tôi buông ra để con tự lập. Tôi cũng muốn lắm, nhưng bọn trẻ làm gì cũng chậm chạp, tôi thì luôn phải chạy đua với thời gian. Tôi tự nhủ, chờ con lớn thêm chút nữa rồi sẽ tập cho con làm việc nhà giúp mẹ, còn bây giờ, mình làm cho sạch sẽ, nhanh gọn.
Ôm đồm mọi thứ, có những lúc tôi tưởng như không thở nổi. Có những ngày mệt mỏi muốn buông xuôi. Có những đêm ngủ không tròn giấc, nhưng tôi chưa bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi.
Hôm nào cũng dậy từ sáng sớm lo cơm nước cho chồng con rồi tất bật sấp ngửa đến chỗ làm, có khi đến trưa mới nhớ mình chưa kịp ăn gì, thì nói chi đến việc chăm sóc bản thân.
Đầu tóc còn bù xù, thì làm gì có chuyện dùng kem phấn. Tôi chợt nhớ đã rất lâu rồi tôi không hề có một thỏi son mới. Đôi giày cao gót cũng được thay bằng giày đế bệt để dễ dàng di chuyển. Những chiếc đầm ôm, những bộ quần áo thời trang cũng đã nằm im lìm trong tủ từ bao giờ tôi không thể nhớ.
Tự nhận ra mình đang cáng đáng quá nhiều thứ, để rồi nhận ra mình không lối thoát, để rồi có lúc không kiềm chế được, tôi chửi chồng mắng con nặng lời, và sau đó lại cảm thấy hối hận, lại khóc.
Có lúc, tôi cảm thấy không có mục đích sống, thấy cuộc đời trôi qua đầy căng thẳng nhưng lại vô cùng tẻ nhạt, khi tôi không có nổi một nụ cười trên môi. Tôi than thân trách phận, trách chồng trách con sao để mình tôi vất vả, nhưng khi chồng con phụ giúp việc nhà, tôi lại không hài lòng. Tôi tự mâu thuẫn với chính mình.
Cho đến một ngày, có lẽ là lúc kiệt sức, tôi ngã bệnh. Sáng hôm đó tôi vẫn cố dậy, nhưng không dậy nổi. May sao hôm ấy là cuối tuần. Chồng bảo tôi nằm im nghỉ ngơi, để anh nấu cháo cho tôi. Tôi nằm nhưng cũng than thở, nói rằng tôi phải làm việc, cho đến lúc chồng quát lên, tôi mới ngoan ngoãn.
Hai đứa con cũng líu ríu phụ ba quét nhà, rửa chén. Tôi không hài lòng, nếu là lúc khỏe mạnh, có lẽ tôi đã gào toáng lên và đuổi bọn trẻ lên phòng. Nhưng vì quá mệt, tôi nằm im, rồi cảm nhận, thật sự là lâu lắm rồi nhà tôi mới có một buổi sáng bình yên, không có tiếng la hét, gào thét của mình.
Hoá ra, bấy lâu nay tôi đã quá cầu toàn, cũng vì cầu toàn, tôi tranh làm mọi việc, và rồi than thở, tôi khiến không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng, chồng con mệt mỏi, tôi chỉ đem đến năng lượng tiêu cực.
Nghĩ thế, tôi cho phép mình tận hưởng một ngày không làm gì. Rồi tôi tưới cây. Tôi trồng rất nhiều những chậu cây kiểng nhỏ xinh, nhưng không chăm sóc. Cho đến khi nghỉ mệt, tôi mới có thời gian chăm sóc, ngắm nhìn chúng.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu giao việc cho chồng con, tôi cũng bớt cầu toàn. Phiên phiến cũng chẳng chết ai. Tôi dành thời gian tưới nước cho những cái cây, tỉa những chiếc lá úa, già.
Tôi mua thêm nhiều loại cây mới, tôi trồng cả ớt, hành. Khoai lang mua về ăn, tôi cũng cho vào ly nước để nó nhú mầm, lên lá. Sả, gừng mua về ăn, tôi cũng trồng. Những khi chăm cây, tôi thấy lòng mình bình yên. Từ sự bình yên đó, cuộc sống của tôi cân bằng trở lại, tôi đã yêu bản thân mình hơn, không còn bỏ bê mình.
Và, tôi đã biết ngắm mình trong gương.