1. Anh đã bước sang tuổi ngũ tuần từ lâu mà cô vợ bé bỏng mới mon men tuổi ba mươi. Con cái chưa có, nhà cửa bất định, vợ chồng lại công tác cách xa nhau cả nghìn cây số. Mấy món nợ ngân hàng réo gọi bên hông vì anh vay cho vợ học thạc sĩ.
Khoản lương gần chục triệu mỗi tháng của anh cũng phải “nhín” đôi chút gửi thêm vào cho vợ tiêu vì vật giá trong đó đắt đỏ. Ngay đến chiếc xe máy mới toanh anh cũng nhường vợ còn mình mỗi ngày cưỡi “con ngựa sắt” cọc cạch.
Một số đồng nghiệp thương cảm cho cái tính yêu vợ, chiều vợ và sợ vợ khiến thân già của anh lam lũ. Nhưng đa phần đều quay ngoắt mỉa mai cho cái tật “trâu già khoái gặm cỏ non”, nghi vấn về sự bền lâu của mối tình chú - cháu. Nhiều người còn phán như đinh đóng cột: Đúng là thứ “tình yêu trời đánh”!
Mặc bao lời đàm tiếu của thiên hạ, anh vẫn ung dung và mãn nguyện với cuộc hôn nhân của mình. Mỗi tháng vài cuốc xe vào Sài Gòn thăm vợ, dăm lần bảy lượt gửi tiền lo vợ tiêu tằn tiện tội nghiệp.
Những khung hình lung linh cảnh đôi vợ chồng đi công viên nước, thăm thú đủ cảnh sắc thiên nhiên ngập tràn trang cá nhân. Mắt lúng liếng hạnh phúc, môi nở nụ cười viên mãn và lời kể không hề che giấu niềm tự hào về vợ của anh thỉnh thoảng lại khiến người ngoài cuộc tự nghi vấn chính mình: Họ hạnh phúc thật sao?
Ảnh minh họa.
2. Em là con gái cưng ở thành phố về quê nghèo nhận nhiệm sở, ngày ngày làm bạn với bục giảng phấn trắng và đám trẻ thôn quê chân chất, mộc mạc, nghĩa tình. Số phận đẩy đưa em đem lòng cảm mến người đồng nghiệp với đôi chân khập khiễng bởi căn bệnh teo cơ bẩm sinh.
Đôi trẻ tốt tính được bao người thương mến, vun đắp tình yêu. Nhưng đôi ba lần người ta cũng khuyên em nên nghĩ suy cẩn trọng bởi sợ em sẽ khổ vì đôi chân ấy sẽ ngày càng yếu hơn, bởi con em sẽ khổ vì biết đâu sẽ bị di truyền từ bố. Gia đình em biết chuyện cũng có lời ra lời vào nhưng lòng em đã quyết gắn bó cuộc đời với người đàn ông khiếm khuyết cơ thể mà tâm hồn sáng trong ấy.
Rồi ba thiên thần nhỏ lần lượt ra đời nối dài niềm hạnh phúc của em. Bé gái đầu đang học lớp 2 cực kỳ cá tính và thông minh. Hai bé gái xinh đôi cũng rục rịch lên lớp 1 mỗi ngày tíu tít vang um cả nhà. Bận bịu suốt với ba cô con gái và người chồng đi lại hơi khó khăn, môi em vẫn bừng sáng nụ cười và mắt lóng lánh niềm vui.
Nhiều người nhìn cảnh nhà của em, xuýt xoa bảo “Tội nghiệp con bé! Chồng ốm, con thì nheo nhóc…”. Em đáp lại bằng nụ cười và ánh mắt hạnh phúc, khoe hôm trước ông chồng mới gom tiền dạy kèm mua tặng vợ và ba đứa con gái bốn chiếc váy “tông xuyệt tông” rồi bốn mẹ con xoay vòng khoe váy rộn tiếng cười giòn tan.
3. Chị là mẹ đơn thân. Con gái đã lên tám tuổi nhanh nhẹn, hoạt bát và dạt dào tình cảm yêu thương dành cho mẹ. Hôm trước chị mới khoe con gái đi học về hí hửng tặng mẹ chiếc thiệp giáng sinh do con tự làm. Mặt trước là hình bé gái tóc đuôi gà tặng mẹ bó hoa dưới cây thông Noel. Mặt sau con nắn nót viết dòng chữ “Chẳng biết yêu là gì… Mong cuộc đời luôn đẹp như tranh…”.
Chị bật cười nhớ sự lí lắc mỗi phút giây của con gái khác hẳn câu từ “tra rụi” trong tấm thiệp. Và niềm vui mãi lấp lánh nơi khóe mắt, ngân nga trong tâm hồn người phụ nữ một mình gánh trên vai tất cả trách nhiệm với núm ruột của mình. Con gái là cả thế giới của chị, là yêu thương vô bờ bến xoa dịu mọi đớn đau, vất vả trong cuộc đời nhiều buồn khổ ấy.
Con gái là món quà tặng kỳ diệu mà tạo hóa dành để sưởi ấm cõi lòng giá lạnh của chị. Từ ngày có con, chị bắt đầu ngân nga lời ca tiếng hát, mò mẫm chơi trò con nít, cùng cười nắc nẻ, cùng khóc thút thít, cùng ê a học chữ, cùng luận bàn sở thích phim ảnh, truyện tranh…
Con gái đã tưới tắm tâm hồn xơ cứng của chị và hạnh phúc mỗi ngày của “đôi bạn” ấy bây giờ là nắm tay nhau mỗi sáng đến trường, chiều dắt díu bày đủ trò trêu đùa và cuối tuần thong dong nhà sách, khu vui chơi. Ai đó to nhỏ làm mẹ đơn thân vất vả, ai đó ngán ngẩm làm mẹ đơn thân thiệt thòi, ai đó ngậm ngùi “làm mẹ đơn thân tội nghiệp lắm”.
Thì có chút vất vả, có chút thiệt thòi, có chút chạnh lòng chứ! Nhưng hơn tất thảy, chị cảm nhận niềm hạnh phúc lớn lao của mình bên con gái nhỏ và trân quý với món quà hạnh phúc giản dị đó!
4. Hạnh phúc là gì? Bao người vẫn bận lòng định nghĩa và loay hoay đi tìm giá trị thật sự của hạnh phúc mà quên mất rằng hạnh phúc là tự cảm, là trân trọng những gì mình đang có, là mắt thương nhìn cuộc đời!
Khi ta biết kéo mình ra khỏi những so đo tính toán thiệt hơn, biết nhìn người bằng đôi mắt bao dung và thiện lương, biết giữ tâm an yên giữa chốn lao xao của cuộc đời, hạnh phúc sẽ tự tìm về và ủ ấm trái tim ta.
Ai ơi xin nhớ rằng, hạnh phúc là tự cảm…/.