Vợ chồng chị vừa chuyển về xóm này chưa lâu. Gom góp mãi với đồng lương công chức cùng số tiền vay mượn, sau 5 năm lấy nhau, anh chị mới mua được căn nhà nhỏ trong con hẻm chật hẹp này. Từ ngày mua nhà, các khoản chi tiêu trong gia đình càng eo hẹp, chị phải đón mẹ ở quê lên trông cu Bon để đỡ khoản tiền thuê người giúp việc, cũng là để bà cháu được gần nhau.
Hàng ngày, anh chị đi làm, bà cháu ở nhà quanh quẩn trong khoảng sân hẹp, chị biết mẹ cũng buồn và nhớ quê. Đợt này, mẹ bắt đầu quen dần với cuộc sống chật hẹp, bó buộc nơi phố thị nhưng lại làm chị thấy lo lo. Với bản tính của một người phụ nữ sinh ra và lớn lên ở nông thôn, mẹ chân chất, thật thà và dễ dàng bắt chuyện với những người mới gặp. Sau mấy lần đi chợ đầu ngõ, vài buổi chiều đưa cháu đi dạo, mẹ đã có kha khá những người bạn già có, trẻ có. Buổi tối, mẹ vui vẻ kể bao nhiêu chuyện thu thập được trong ngày. Nào nhà cô Hòa có giúp việc mới, nhà anh Văn hôm nay đón bà cụ ở quê lên chơi, rồi chuyện bác Hải với chị Nga to tiếng với nhau vì đống rác trước cửa nhà… Chị nghe bâng quơ: “Chuyện nhà người ta, mẹ quan tâm làm gì!”.
Điều làm chị không thích là việc các bà bạn của mẹ tụ tập “buôn chuyện” ở nhà chị. Mỗi lần đi làm về, chị vẫn lễ phép chào mọi người nhưng thái độ không được niềm nở cho lắm. Hiểu ý, mọi người cũng tản dần rồi chào nhau ra về, mẹ chị buồn thấy rõ. Chị bảo với mẹ: “Con không thích người lạ đến nhà mình vậy đâu mẹ à. Mình có biết họ là người như thế nào đâu!”. Mẹ buồn buồn: “Ở gần sát bên nhau sao lại gọi là người lạ, phải giao lưu mới có tình cảm hàng xóm, láng giềng chứ con!”.
Chiều nay đi làm về, chị thấy cửa nhà đóng im ỉm, gọi mãi không thấy bà cháu đâu. Rút điện thoại ra gọi cho mẹ mới tá hỏa khi có đến hàng chục cuộc gọi nhỡ, chị càng lo lắng hơn khi gọi lại nhưng đầu dây bên kia không bắt máy. Đang hoang mang thì bác Hà hàng xóm ôm con trai chị chạy sang: “Bà cụ nhà cô bị ngã, mọi người đưa bà ra trạm xá phường băng bó vết thương rồi. Tôi trông cháu cho, cô chạy ra đấy xem sao!”. Không kịp cảm ơn, chị luống cuống phóng xe đi.
“Mẹ trượt chân ngã đập đầu vào thành ghế, may nhờ các cô, các bác đưa đi khâu”. Chị ngượng ngùng cảm ơn mọi người - những gương mặt quen thuộc mà trước đó chị vẫn thấy “khó ưa” vì cứ đến “buôn chuyện” ở nhà chị. Mẹ nhìn chị: “Những lúc như thế này mới biết quý tình cảm xóm giềng. Hàng xóm tắt lửa, tối đèn có nhau con à, thế nên, người ta mới bán anh em xa để mua láng giềng gần đấy!”.