Chuyện của một chú chó tên Sên

(Baohatinh.vn) - Trái tim cậu chủ quá lương thiện, tâm hồn cậu như những vì sao, tôi muốn cậu có một cuộc sống tốt hơn, có mái nhà ấm cúng, được đi học và được yêu thương...

Bạn có tin tình yêu bất diệt, thứ tình yêu không điều kiện, thứ tình yêu kết nối con tim, đưa bạn ra khỏi mọi vùng đất dù là tối tăm và trống rỗng nhất?

Đầu tiên, tôi phải thú nhận rằng, tôi là một con chó xấu xí nhất mà mọi người từng thấy!

Tôi gầy (đã đành) bởi tôi là một con chó hoang và cả ghẻ lở nữa. Điều đó có lẽ sẽ theo suốt cuộc đời tôi nếu tôi không gặp cậu chủ. Nói là cậu chủ nhưng trông cậu chẳng khác tôi là mấy. Cậu đi làm ăn thuê cùng mấy người bà con trong làng. Ở quê cậu nghe bảo không còn đất ruộng, đất đã được quy hoạch để khai thác khoáng sản hay một công trình nào đó nhưng mãi chưa thấy triển khai, lâu dần không ai bén mảng đến chỉ thấy toàn là cỏ hoang mọc um tùm. Cỏ lác bẹ chen chân dưới đồng trũng ngập nước, cỏ gà mọc thành đám tốt um giữa những ruộng khoai, ruộng lạc ít ỏi còn lại. Người dân bán đất làm hồ tôm rồi lang thang lên thành phố xin việc ở các công ty, đi xuất khẩu lao động ở các nước lân cận hay lang thang làm cửu vạn như cậu chủ.

Tôi gặp cậu chủ trong hoàn cảnh đó. Đó là một buổi chiều ảm đạm và u buồn. Trời lất phất mưa bụi. Cậu làm phụ việc vặt cho một nhà hàng bán cơm bụi cho công nhân công trình. Khi tôi thất thểu ngang qua đó, cậu đang ngồi bên giàn củi sau bếp, ăn nốt phần cơm của mình. Trong phút sững sờ, hai mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi lùi lại lấm lét nhìn cậu. Cậu nhìn tôi bất giác dừng đũa. Đưa chỗ cơm còn lại ghé lại chỗ tôi: ăn đi, tội nghiệp.

Thiết kế chưa có tên (1).jpg
Tôi ở lại cùng cậu chủ nhỏ từ đó, quanh quẩn chẳng đi đâu xa... (Ảnh minh họa).

Câu nói đó mãi sau này tôi không thể nào quên được. Câu nói chạm đến trái tim vốn dĩ đã đầy tổn thương và sợ hãi của tôi. Tôi ở lại cùng cậu chủ nhỏ từ đó, quanh quẩn chẳng đi đâu xa. Cậu dựng một thùng gỗ nhỏ bỏ không sát ngay cái lán nhỏ của người lao động được phủ tạm bợ bởi những mảnh áo mưa bị rách cậu lượm được. Trong thâm tâm tôi, cậu chủ rất đáng trọng nhưng điều đó chẳng làm khác đi vẻ ngoài nhỏ thó trông rất khó coi của cậu.

- “Con chó này của mày hả Sên?”

- “Dạ”

- “Tên gì?”

- “Dạ Sên”

- “Ủa, thế cả chủ cả tớ một tên thôi hả?”

Đám thợ nói rồi cười ầm lên. Cậu chủ có cái tên buồn cười: Sên. Mà tôi vì sự ú ớ của cậu chủ nên nghiễm nhiên mang luôn cái tên ấy. Lâu dần thành quen. Mỗi khi ai đó gọi Sên là cả tôi và cậu đều giật mình. Cậu chủ giật mình vì cậu là người nhỏ tuổi nhất, ai sai gì cậu cũng làm. Người ta không dám thuê cậu làm việc trên công trình vì cậu quá nhỏ, sức khỏe không có nên cậu ở lại nhà trọ chuyên giặt giũ cho mọi người và làm việc vặt ở quán cơm trước công trình đang xây dựng.

Những lần cậu làm việc, tôi cũng có mặt. Có những khi bà chủ nhà thương tình cho thêm miếng bánh, lát thịt là tôi mừng, cái đuôi cụt ngoe nguẩy. Trong khi cậu chủ đứng không vững, miếng bánh trong miệng trệu trạo không nuốt nổi, thì tôi lại mừng, hí hởn hếch mỏ lên chờ. Không phải tôi là kẻ vô tâm, cũng không phải là kẻ không biết suy nghĩ mà bởi tôi đói. Tôi đói lắm, cậu chủ cũng đói nhưng cái đói của loài thú hoang như tôi không thể nào kiềm chế nổi. Tôi sủa váng lên. Hai chân cào cào mặt đất trước mặt ra chiều sốt ruột.

- “Mày đã đói lại còn đèo bòng nuôi thêm con chó hoang đó làm gì để lại phải sẻ cơm cho nó”.

Bà chủ quán làu bàu như thế khi vục thêm một muỗng cơm chan chút nước kho vào phần cơm dành cho cậu chủ.

- “Dạ vì nó giống con bà ạ”. Cậu chủ nói thế rồi đưa tay đón lấy đĩa cơm cười cười. Tôi lặng lẽ nằm dưới chân cậu chờ đợi mà không cầm lòng được. Đúng thật, cậu chủ là một đứa trẻ nhỏ nhách và ốm o còn tệ hơn cái tuổi thật của mình. Đôi khi tôi nghĩ thầm không biết ở quê, bố mẹ cậu có đang nghĩ về đứa con tội nghiệp của mình khi cầm trên tay đồng tiền mồ hôi nước mắt mà cậu gửi hay chính cái nghèo cái đói làm cho họ không còn cả thời gian mà nghĩ đến tương lai cho cả chính họ nữa.

Và giờ đến tôi, tôi cũng là một kẻ làm phiền cậu nhưng tôi biết cậu cũng cần tôi. Cậu thương tôi như một người bạn thân thiết nhất. Chúng tôi quấn quýt nhau không rời.

Tất cả sẽ êm đềm như thế cho đến một ngày tôi thấy Sên ngồi bên bậu cửa lán trọ nhìn nhìn vào mắt tôi không chớp. Cậu đang nghĩ gì tôi không biết nhưng thấy cậu buồn buồn. Đôi mắt nâu thoáng những nét cô đơn và tủi thân, chắc cậu đang nhớ nhà. Gia đình là gì nhỉ, tôi không hề có gia đình. Ngôi nhà của tôi là ống cống hôi hám và những cuộc đấu tranh sinh tồn chí tử cùng với đám chó hoang. Tôi muốn bứt mình ra khỏi cuộc sống tăm tối đó bằng cách đi theo những người mà tôi thấy thực sự tin cậy. Cậu chủ là người đáng tin cậy nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể làm thay đổi cuộc sống của tôi. Chính tôi là kẻ làm cậu đã khốn nay lại càng thêm khó.

Một buổi chiều trời mưa, cả nhà trọ ở xóm lao động buồn buồn. Người người nghiêng ngả ngủ. Ruồi bay tứ tung, đậu bất cứ nơi nào có thể, kể cả trên mặt của những người ngái ngủ. Một túm tụm lại đánh bài, cá cược và họ nhìn chằm chằm vào tôi.

- “Trời này mà được nồi thịt chó nhỉ?” - câu nói của một ông râu rậm khiến tôi giật mình. Một cảm giác ớn lạnh cả người và mùi chết chóc đang áp lại gần tôi, ngỡ như nhắm mắt là có thể bị tóm. Tôi thụt người lại sâu vào dưới sàn ngủ của cậu chủ. Tiếng gừ gừ phản kháng bật lên trong cổ họng một cách quyết liệt.

Sên đang sốt cao, cậu nằm trong đống chăn rách cầm cập run làm tôi rối bời. Cậu hé mắt nhìn tôi. Nỗi đau khổ và tuyệt vọng lăn dài theo nước mắt cùng những câu nói van xin yếu ớt nhưng đám người kia gần như không để ý đến cậu. Họ đang khép dần các cửa để tránh tôi có thể xông ra bất cứ lúc nào. Tôi không thể bỏ cậu nhưng ở lại đồng nghĩa với cái chết bởi đám người kia chắc chắn sẽ không tha cho tôi khi ý định xử lý tôi đã có từ lần này đến lần khác.

Tôi bò lại phía Sên, liếm lên mặt cậu những giọt mồ hôi mằn mặn. Tôi nghe tiếng cậu thì thào “chạy đi, chạy nhanh đi, đi đi”.

Như có một sức mạnh nào đó, một khát khao sống mãnh liệt và hy vọng trong tôi bùng lên. Tôi biết là cậu muốn tôi sống. Cậu muốn tôi đi, nghĩa là tôi còn có cơ hội để sau này cậu có thể lại tìm thấy tôi. Nghĩ vậy, tôi cúi xuống liếm lên trán cậu lần nữa rồi bất ngờ phi như bay qua cửa sổ, lao người vào cơn giông đang sầm sập đổ xuống.

z5494459507654_667357fce845b9f143533d2e48fde65a.jpg
Giá như tôi có thể một lần được nói tiếng người, tôi sẽ nói với cậu thật nhiều... (Ảnh minh họa).

Bao lâu rồi tôi không còn nhớ nữa. Khi qua cơn hoảng loạn, tôi trở về tìm Sên thì cậu đã không còn ở đó nữa. Công trình đã xây xong, lán trại đã được dỡ đi từ bao giờ. Tôi như kẻ mất hồn mang trong mình một nỗi ân hận không nói nên lời. Giờ đây không có cậu, tôi vĩnh viễn là con chó hoang, vĩnh viễn không còn ai gọi tên tôi nữa.

- “Sên, Sên… con chó của thằng Sên đã về đây này ông ơi”!

Tiếng gọi vóng vót làm tôi giật mình. Trong quán cơm bên đường, bà chủ béo ụ đeo chiếc tạp dề trước ngực vừa chạy ra vừa gọi tên tôi làm chới với.

“Cuối cùng thì con chó là đứa có tình nhất ông nhỉ? Hôm trước thằng Sên đi qua nó cứ dặn tôi, nếu con Sên có về thì nói với nó chờ nó” - bà chủ vừa đổ cơm chan tí nước kho vào chiếc đĩa, đẩy lại phía tôi vừa hào hứng chuyện trò với ông chồng. Tôi nghe mà mừng rơn, cậu chủ của tôi đã được một khách quen của ông bà chủ cho đi học việc ở một trung tâm sửa chữa điện lạnh mỗi tuần 3 buổi. Điều đó làm tôi vui mừng. Tôi biết đó là món quà tốt nhất cho một người có trái tim lương thiện như cậu.

Không thể tưởng tượng được cậu chủ vui đến mức nào khi gặp tôi. Bàn tay gầy của cậu vuốt vuốt lên tấm lưng gầy của tôi ra chiều thông cảm và chia sẻ. Tôi cùng cậu đi lại phía nhà bếp. Tôi nhìn thấy cậu chắp tay thành khẩn và rụt rè trước bà chủ quán để xin cho tôi được ở lại cùng cậu trong chái bếp. Bà chủ hết nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cậu rồi nhìn tôi miễn cưỡng gật đầu. Lần đầu tiên trong đời tôi bật lên một tiếng hú to và vang dội đến thế khi cậu ôm chầm lấy tôi mà trào nước mắt.

Chúng tôi sống với nhau trong một thời gian dài. Cậu đã không còn là một đứa trẻ ốm o và yếu đuối như ngày xưa nữa. Quán cơm của ông bà chủ nay đã trở thành một nhà hàng khang trang sạch sẽ và rất đông khách. Hằng ngày, ngoài việc học ở xưởng điện lạnh, cậu nhận nhiệm vụ ship cơm cho khách. Mỗi lần như thế, tôi thường nằm trước cổng chờ đợi tiếng xe cậu về.

Nhưng không con vật nào có thể sống mãi. Cuối cùng, cũng đến một ngày tôi không còn trở dậy được nữa. Tôi nằm im bất động, nhìn những giọt nước mắt của cậu chủ mà lòng như dao cắt. Giá như tôi có thể một lần được nói tiếng người, tôi sẽ nói với cậu thật nhiều. Trái tim cậu chủ quá lương thiện, tâm hồn cậu như những vì sao, tôi muốn cậu có một cuộc sống tốt hơn, có mái nhà ấm cúng, được đi học và được yêu thương. Tôi càng nhìn cậu càng thấy mình như bay lên. Cậu đang chạy theo tôi trên thảo nguyên rộng lớn. Tôi trông thấy những người thân bên tôi, ông chủ, bà chủ và cậu chủ đang đứng trước một ngôi nhà đẹp, một khu vườn xanh đang cùng nhìn tôi cười thật tươi trong ngày nắng mới… Bất giác, tôi nghĩ về cuộc đời của mình đã được sống trong tình yêu thương mà yên tâm nhắm mắt... Rồi tôi thấy mình bay lên, bay lên…

Chủ đề Sáng tác Văn học Nghệ thuật

Đọc thêm

Podcast tản văn: Bến nước sông quê

Podcast tản văn: Bến nước sông quê

Có những dòng sông không chỉ chảy qua đất đai mà còn chảy dọc theo miền ký ức. Có những bến nước không chỉ là nơi neo đậu của những chuyến đò ngang, mà còn là nơi neo đậu của hồn quê, của tình người, và những kỷ niệm lắng sâu.
Podcast tản văn: Nhớ bóng tre làng

Podcast tản văn: Nhớ bóng tre làng

Tôi sinh ra và lớn lên từ làng, nơi có lũy tre xanh rì rào khăng khít, nơi ôm ấp tôi từ thuở ấu thơ đầu trần chân đất, nơi thật thà chất phác ruộng đồng vàng hươm, dòng kênh miệt mài tưới tắm đi qua bao vật đổi sao dời…
Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Mùa lúa trổ bông

Podcast mỗi tuần một câu chuyện: Mùa lúa trổ bông

Chiều quê yên ả, những cánh đồng mướt xanh như tấm thảm trải dài vô tận. Màu xanh ngút ngàn căng tràn sức sống của lúa đương thì con gái khiến người xem như được tiếp thêm nguồn sinh lực sống mạnh mẽ...
Thái Lan lo du lịch Việt Nam vượt mặt

Thái Lan lo du lịch Việt Nam vượt mặt

Lượng khách quốc tế đến Việt Nam trong tháng 3 tăng gần 50% so với trước đại dịch, trong khi Thái Lan tăng trưởng chậm khiến các doanh nghiệp lữ hành lo lắng.
Podcast truyện ngắn: Mùa cau trở lại

Podcast truyện ngắn: Mùa cau trở lại

"Mùa cau trở lại" của tác giả Sơn Trần. Với giọng kể chân thành, mộc mạc, câu chuyện không chỉ nói về mùa cau – mùa vụ gắn bó với đời sống người dân quê – mà còn thấm đẫm những tình cảm gia đình, nỗi nhớ quê hương, và tình yêu âm thầm mà sâu sắc.
Podcast tản văn: Nhớ nhung mít ta ở làng

Podcast tản văn: Nhớ nhung mít ta ở làng

Có những hương vị tuổi thơ chỉ cần nhắc tới thôi đã khiến lòng ta thổn thức. Trong ký ức của nhiều người, trái mít quê – mộc mạc, thơm nồng – không chỉ là món quà ngọt ngào của đất trời mà còn là biểu tượng của tình làng nghĩa xóm, đầy ắp yêu thương.
Khai mạc Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025

Khai mạc Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025

Sáng 6/5, Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2025 đã khai mạc trọng thể tại Học viện Phật giáo Việt Nam ở TP Hồ Chí Minh với chủ đề “Đoàn kết và bao dung vì nhân phẩm con người: Tuệ giác Phật giáo vì Hòa bình thế giới và Phát triển bền vững".
Phong cảnh hữu tình dọc tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh

Phong cảnh hữu tình dọc tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh

Trên tuyến cao tốc Bắc - Nam qua Hà Tĩnh có nhiều đoạn tuyến băng qua đồng ruộng, đồi núi, sông suối tạo nên những cảnh đẹp hữu tình. Tuyến cao tốc được kỳ vọng tạo động lực quan trọng trong việc mở ra không gian phát triển mới về kinh tế - xã hội, thu hút đầu tư cho Hà Tĩnh.
Du lịch Hà Tĩnh - bước tiến mới về khách lưu trú

Du lịch Hà Tĩnh - bước tiến mới về khách lưu trú

Thời tiết khá tốt, nhiều sản phẩm mới hấp dẫn, giao thông thuận tiện... là những yếu tố quan trọng giúp các khu, điểm du lịch Hà Tĩnh thu hút hơn 734 nghìn lượt khách trong kỳ nghỉ lễ 30/4 và 1/5.
Podcast tản văn: Về Hà Tĩnh nghe biển hát

Podcast tản văn: Về Hà Tĩnh nghe biển hát

Hà Tĩnh được thiên nhiên ban tặng cảnh quan sơn thủy hữu tình với những bãi biển cát mịn, nước trong, nhiều làng chài cổ có tuổi đời hàng ngàn năm. Về Hà Tĩnh, du khách không chỉ được đắm mình trong làn nước biển xanh trong, ngắm cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ mà còn được nghe những huyền tích thú vị.
Podcast giai thoại danh nhân: Bóng dáng người vợ

Podcast giai thoại danh nhân: Bóng dáng người vợ

Danh họa Nguyễn Phan Chánh có mối tình lớn với người vợ đầu tiên, người đã sinh cho ông 6 người con và dâng hiến cả cuộc đời cho gia đình. Dù là vợ của một danh họa nổi tiếng, nhưng bà có một cuộc đời vất vả, lo toan và nhiều hy sinh.
Nhớ về kẻ sĩ Ngàn Hống Võ Hồng Huy

Nhớ về kẻ sĩ Ngàn Hống Võ Hồng Huy

Nhà nghiên cứu văn hoá dân gian Võ Hồng Huy là người có nhiều đóng góp cho kho tàng văn hoá dân gian xứ Nghệ với danh xưng: “kẻ sĩ Ngàn Hống”.
Trương Ngọc Ánh duyên nợ với thơ lục bát

Trương Ngọc Ánh duyên nợ với thơ lục bát

Duyên nợ với thi ca đã giúp thầy giáo dạy Sử sinh ra từ miền quê mặn mòi ven biển Đỉnh Bàn (TP Hà Tĩnh) đến với những vần thơ thấm đẫm phù sa quê hương. Trương Ngọc Ánh làm nhiều thơ, đủ các thể loại nhưng nhiều nhất, đặc sắc nhất vẫn là những bài thơ lục bát.
Dấu ấn 50 năm nền văn học nghệ thuật Hà Tĩnh

Dấu ấn 50 năm nền văn học nghệ thuật Hà Tĩnh

50 năm sau ngày thống nhất đất nước, các thế hệ văn nghệ sỹ Hà Tĩnh đã góp phần xây dựng được một nền VHNT dày dặn. Với hàng ngàn tác phẩm trên các lĩnh vực,  phản ảnh sinh động về sự phát triển kinh tế, văn hoá xã hội của Hà Tĩnh qua các giai đoạn lịch sử.
Ca khúc cách mạng - sức mạnh chiến thắng

Ca khúc cách mạng - sức mạnh chiến thắng

Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước kết thúc đã 50 năm nhưng âm hưởng hào hùng của những ngày tháng khói lửa vẫn vẹn nguyên bởi những ca khúc đi cùng năm tháng. Lời ca tiếng hát đã tạo nên sức mạnh tinh thần to lớn, hun đúc tâm thế của cả dân tộc cùng ra trận và làm nên chiến thắng 30/4/1975.
Podcast truyện ngắn: Chuyến tàu Thống Nhất

Podcast truyện ngắn: Chuyến tàu Thống Nhất

Hai người bạn già ngồi bên nhau, nhấp từng ngụm trà cảm nhận vị đắng chát tan ra trong khoang miệng. Rồi chỉ còn lại vị ngọt cứ mênh mang nơi cuống họng. Ánh mắt họ hướng về phía lá cờ đỏ sao vàng treo trước cổng nhà đang tung bay trong gió…
Đêm không ngủ tại Thành phố Hồ Chí Minh

Đêm không ngủ tại Thành phố Hồ Chí Minh

Tối 29/4 - rạng sáng 30/4, hàng nghìn người dân tập trung trên các tuyến đường trung tâm TP.HCM để chờ xem Lễ kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Màn trình diễn 7 phút của 10.500 drone

Màn trình diễn 7 phút của 10.500 drone

Tối 28/4, 10.500 drone lần lượt thắp sáng bầu trời TP.HCM trong khoảng 7 phút, chào mừng 50 năm thống nhất đất nước với hàng loạt hình ảnh biểu tượng như Bác Hồ, Dinh Độc Lập...
Khai trương mùa du lịch biển Thạch Hải

Khai trương mùa du lịch biển Thạch Hải

Đây là sự kiện khởi động cho mùa du lịch biển sôi động năm 2025, góp phần quảng bá vẻ đẹp nguyên sơ, hấp dẫn của vùng biển Thạch Hải (TP Hà Tĩnh) đến với du khách gần xa.
Podcast truyện ngắn: Trái tim hòa bình

Podcast truyện ngắn: Trái tim hòa bình

Bước đi trong lòng địa đạo, cô thấy tim mình rung lên trong lồng ngực. Còn người cựu chiến binh già, có biết bao hồi ức đẹp ùa về, hồi ức về một thời binh lửa...