Khoảnh khắc

(Baohatinh.vn) - Đêm tàn dần. Bình minh bắt đầu lên từ phía bên kia thành phố. Huyên đi qua một đêm thức trắng, kỷ niệm chầm chậm trôi trong đầu như một cuốn phim...

1. Khoảng cách từ thành cầu đến mặt sông hơn ba mươi mét.

Mặt trời sắp lặn. Những con sóng thở từng nhịp trước khi lẫn vào đêm. Đang mùa nước lớn, dòng sông mênh mông sâu thẳm.

Huyên đi từ đầu này đến đầu kia cầu rồi vòng ngược trở lại. Thành phố buổi tan tầm tấp nập người xe. Một phụ nữ gánh hàng rong ngang qua, gương mặt hiu hắt như quả buổi xế chiều. Huyên ngỏ ý muốn mua hết chỗ đào còn lại trên mẹt hàng của chị. Người phụ nữ nhặt toàn bộ bỏ vào chiếc túi ni lông, cân lên rồi trao cho Huyên với vẻ mệt mỏi. Dường như một ngày cuốc bộ ròng rã khắp mọi vỉa hè đã rút cạn sức lực của chị.

Huyên luôn thích những quả đào. Mùi thơm dìu dịu của nó nhắc cô nhớ đến một ngày xuân ở Pu Thang Sa, Khánh bước từ ngoài vườn vào với mái tóc đẫm sương và đặt vào tay cô một quả đào phủ đầy lông tơ mềm mịn. Chuyện lâu đến nỗi bây giờ nghĩ lại Huyên tưởng như đó chỉ là một ảo ảnh trong cơn huyễn mộng. Sau khi Khánh ra đi, mọi cánh cửa bước vào trái tim Huyên đóng lại. Cô nhận thấy trên đời này không thể còn ai dành cho mình tình yêu dịu dàng như thế.

- Bao nhiêu tiền hả chị?

- Cô trả bao nhiêu cũng được - người phụ nữ buồn bã đáp - Trời sắp tối muộn mất rồi.

2. Người phụ nữ ngạc nhiên khi Huyên đưa cho chị tất cả số tiền mình có trong ví. Sau khi thanh lý hợp đồng với công ty, cô đã dùng phần lớn để gửi đến trại trẻ mồ côi nơi mình từng sống trước đây. Số còn lại không nhiều nhưng đối với người bán hàng rong nghèo lại là một khoản lớn.

- Chị cứ cầm lấy đi - Huyên ân cần nói - Chắc lúc này chúng có ích cho chị hơn em.

Khuôn mặt khắc khổ của người phụ nữ bừng sáng một nụ cười mà mắt lại rưng rưng. Chị đã đi qua một ngày nặng nề với cảm giác tuyệt vọng khi chưa có cách nào vay mượn đủ số tiền trả nợ mấy tháng thuê phòng trọ. Nếu không tình cờ gặp cô gái này, hẳn tối nay chị phải mang đứa con trai bốn tuổi cùng với đống đồ đạc ra vỉa hè để ngủ. Sáng nay thằng bé vẫn đang hầm hập sốt mà sự kiên nhẫn của chủ trọ đã đến giới hạn cuối cùng.

- Chị không biết phải cảm ơn em như thế nào mới đủ.

Người phụ nữ nói với giọng nghèn nghẹn khi chào Huyên. Gánh nặng trên vai chị đã nhẹ đi nhiều lắm.

Minh hoa cuoi tuan 29-6-2024 Mau.jpg
Huyên từng hạnh phúc biết bao khi nghĩ cuối cùng mình sẽ có một gia đình... (Ảnh minh họa).

3. Lần thứ hai vòng qua bên kia cầu, Huyên nhận thấy đèn đường đã bật. Giờ này chắc mọi người đang quây quần bên bữa ăn cuối ngày. Tiếng chén đũa lách cách, tiếng quạt quay vù vù, người lớn vừa xới cơm vừa ca cẩm giá cả tăng cao còn trẻ con nô đùa chí chóe. Rất nhiều lần, từ cửa sổ phòng trọ trông ra, Huyên ước gì mình có một lần được trải qua cảm giác ấy. Trong trại trẻ mồ côi nơi cô lớn lên, những đứa trẻ ít khi cười to. Cái cảm giác cô đơn vì bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng phủ bóng mây lên từng trái tim non nớt.

Sự hiện diện của Khánh giống như một tia sáng ấm áp chiếu rọi vào sâu thẳm cõi lòng Huyên. Hai người tình cờ gặp nhau trong chuyến thiện nguyện mùa hè. Mang theo rất nhiều quần áo và sách vở, họ đến với các em nhỏ trong những ngôi làng trên rẻo cao hoang vắng. Khánh rất yêu trẻ em. Anh từng nói với Huyên rằng sau này chúng mình sẽ sinh thật nhiều con, cùng nhau làm việc nhà, cùng nhau về ngoại ô thả diều vào những ngày thứ Bảy. Huyên từng hạnh phúc biết bao khi nghĩ cuối cùng mình sẽ có một gia đình.

Thế nhưng Khánh đã rời bỏ cô trong vụ tai nạn trên cung đường đèo hiểm trở vào một buổi sáng mờ mịt sương. Chiếc xe máy của hai người bị mất phanh. Tỉnh lại trong bệnh viện, nhận ra rằng từ nay mình sẽ vĩnh viễn còn lại một mình, Huyên cắn vào môi đến tứa máu mà không hề hay biết.

4. Một đứa trẻ gầy gò đi ngược chiều bước lại gần Huyên. Ngập ngừng một lát, cậu bé nói với giọng yếu ớt:

- Chị ơi, chị có đánh giày không ạ?

Huyên nhìn xuống chân mình rồi nhìn vào gương mặt của đứa trẻ đang hướng về cô đầy hy vọng.

- Sao muộn thế này em chưa về nhà, em đã ăn gì chưa?

Đứa trẻ khẽ lắc đầu. Huyên lục túi nhưng chợt nhớ ra mình chẳng còn lại gì. Chiều nay trước lúc rời phòng cô đã tặng toàn bộ đồ đạc cho cô bé sinh viên năm nhất vừa từ quê lên ở trọ bên cạnh. Chiếc ví của cô chỉ có giấy tờ tùy thân. May còn có túi đào trên tay, Huyên mỉm cười vui vẻ:

- Chị cũng chưa ăn gì. Còn mấy quả đào đây, hai chị em mình cùng ăn nhé.

Thằng bé nhoẻn cười gật đầu. Nó đặt giỏ đồ nghề xuống đất rồi cùng Huyên ngồi tựa vào lan can. Giờ này hành lang dành cho người đi bộ trên cầu khá vắng. Đào không còn giòn nữa nhưng ngọt và mát đến lạ lùng. Bầu trời đêm phía trên chi chít những vì sao. Huyên kể cho cậu bé nghe câu chuyện cổ tích mà cô từng được nghe Khánh kể.

- Từ khi sinh ra, mỗi người đều được dành riêng cho mình một ngôi sao sáng. Ngôi sao đó luôn dõi theo ta, vì thế chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn cả.

Hai chị em cùng lặng lẽ ngước nhìn lên khoảng không gian vời vợi, mênh mang và bí ẩn đến vô cùng. Giờ lâu cậu bé như chợt nhớ ra điều gì, cúi xuống loay hoay lục tìm trong chiếc túi cũ rách mang theo rồi lấy ra một chiếc dây buộc tóc nhỏ xíu đặt vào tay Huyên:

- Tặng chị này. Của em gái em đấy. Nó đang nằm trong bệnh viện, tóc rụng hết vì xạ trị nên chưa dùng đến. Chị cầm lấy đi, mai mốt tóc em gái mọc lại em sẽ mua cái mới.

Huyên cầm chiếc dây buộc tóc trên tay, mấy viên nhựa giả đá trên đó sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường như những vì sao nhỏ. Huyên tháo chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón áp út trao cho cậu bé:

- Đây là kỷ vật cuối cùng của một người bạn chị, chị tặng lại cho em. Chiếc nhẫn sẽ mang lại nhiều điều may mắn.

135d3084655t3539l8-122d2210306t76430l0.jpg
Cuộc sống cứ thế trôi đi, Huyên trở về bên những đứa trẻ miền rẻo cao trong trẻo... (Ảnh minh họa).

5. Đêm tàn dần. Bình minh bắt đầu lên từ phía bên kia thành phố. Huyên đi qua một đêm thức trắng, kỷ niệm chầm chậm trôi trong đầu như một cuốn phim. Pu Thang Sa mù sương. Gương mặt Khánh với nụ cười ấm áp. Những tháng ngày dằng dặc một mình vật lộn với áp lực công việc và nỗi cô đơn tận cùng, cô đã chọn từ bỏ tất cả để đến một nơi thật yên tĩnh.

Huyên chậm rãi tháo giày. Cô ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời vừa nhô lên để từ biệt rồi bước qua lan can thả mình xuống dòng sông sâu thẳm.

Có ai đó hét lên kêu cứu. Tiếng chân chạy lên cầu rầm rập.

Khoảng cách từ thành cầu đến mặt sông hơn ba mươi mét.

Một người đàn ông vừa tan ca đêm chạy xe ngang qua dừng ngay lại. Nhanh chóng trút bỏ bộ quần áo bảo hộ lao động đang mặc trên người, anh lao ùm xuống dòng sông đang cuồn cuộn chảy. Cô gái vừa nhảy cầu đã trôi xa hàng chục mét. Người đàn ông sải tay bơi. Cô gái chìm dần. Người đàn ông vật lộn giữa những con sóng ngầu bọt.

Cuối cùng anh đã với được đến nắm lấy mái tóc người con gái dìu vào bờ. Đám đông trên cầu thở phào nhẹ nhõm.

Không ai biết người đàn ông đó là ai. Anh lặng lẽ rời đi sau khi thấy cô gái đã qua cơn nguy kịch. Một đoạn video người qua đường tình cờ quay lại khoảnh khắc ấy được chia sẻ rộng rãi trên báo chí và mạng xã hội, rất nhiều lời cảm ơn được gửi đến anh.

Hồi phục sau những ngày cấp cứu trong bệnh viện, Huyên thấy lòng tĩnh lại khi nghĩ về từng khoảnh khắc đã qua. Cô viết vào phần bình luận bên dưới bài báo lời cảm ơn gửi đến người đàn ông xa lạ với hy vọng một lúc nào đó anh sẽ tình cờ đọc thấy.

Cuộc sống cứ thế trôi đi.

Cậu bé đánh giày mang chiếc nhẫn may mắn tặng cho em gái vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật.

Người phụ nữ bán hàng rong quang gánh ngang qua cầu mỗi ngày.

Huyên trở về bên những đứa trẻ miền rẻo cao trong trẻo. Trong căn nhà sàn bập bùng ánh lửa, người ta vẫn kể cho nhau nghe câu chuyện cổ tích về vì sao lấp lánh sáng như niềm hy vọng phía xa xăm.

Chủ đề Sáng tác Văn học Nghệ thuật

Đọc thêm

Podcast tản văn: Ngọn khói chiều đông

Podcast tản văn: Ngọn khói chiều đông

Ngọn khói chiều đông không chỉ là hình ảnh của hiện tại mà còn là sợi dây nối liền quá khứ. Dù cuộc sống đã có nhiều đổi thay, nhưng ký ức về làn khói lam vẫn còn vẹn nguyên trong tâm tưởng.
Podcast Bút ký "Người hóa thành sóng"

Podcast Bút ký "Người hóa thành sóng"

Bút ký “Người hóa thành sóng”ta được nghe tiếng thì thầm của lịch sử và cảm nhận hòa bình được viết bằng nhịp sóng không bao giờ nghỉ của những người đã nằm lại nơi rừng nước mặn.
Có Vịnh Tiên, vì sao phải bay đến Dubai, Monaco, Maldives?

Có Vịnh Tiên, vì sao phải bay đến Dubai, Monaco, Maldives?

Những “kinh đô du lịch, nghỉ dưỡng” như Dubai, Monaco hay Maldives - nơi giới thượng lưu Việt mỗi năm phải chi bộn tiền để ghé thăm - sẽ trở thành lựa chọn thứ yếu khi Vịnh Tiên (Vinhomes Green Paradise) xuất hiện.
Podcast truyện ngắn: Đôi mắt thiên thần

Podcast truyện ngắn: Đôi mắt thiên thần

Khi mùa đông phủ lên vạn vật một sắc lạnh mỏng manh, đó cũng là lúc con người dễ nhận ra hơi ấm đến từ những điều nhỏ bé nhất. Đó là câu chuyện về em bé Nhi – một thiên thần nhỏ đang chống chọi với bệnh tật, nhưng lại mang trong mình một nguồn sáng kỳ diệu...
Trang nghiêm Lễ giỗ Đức thánh Hoàng Mười

Trang nghiêm Lễ giỗ Đức thánh Hoàng Mười

Lễ giỗ Đức thánh Hoàng Mười tại đền Chợ Củi (xã Nghi Xuân, Hà Tĩnh) được tổ chức trang nghiêm, góp phần gìn giữ và phát huy giá trị văn hoá đặc sắc của dân tộc.
Giao lưu văn nghệ chào mừng Quốc khánh nước bạn Lào

Giao lưu văn nghệ chào mừng Quốc khánh nước bạn Lào

Chương trình giao lưu nghệ thuật “Tình Việt - Lào” do Công ty CP Cảng Quốc tế Lào – Việt phối hợp với Trường Đại học Hà Tĩnh tổ chức nhằm tôn vinh tình hữu nghị và hợp tác chiến lược giữa 2 đất nước nhân dịp Quốc khánh CHDCND Lào.
Phan Kính - ngôi sao Bắc đẩu trời Nam

Phan Kính - ngôi sao Bắc đẩu trời Nam

Thám hoa Phan Kính, tự Dĩ Trực, hiệu Tĩnh Trai, sinh ngày 11/11 năm Ất Mùi (tức ngày 6/12/1715), tại thôn Vĩnh Gia, xã Lai Thạch, huyện La Giang (nay là xã Trường Lưu, tỉnh Hà Tĩnh).
Podcast truyện ngắn: Sự sống diệu kỳ

Podcast truyện ngắn: Sự sống diệu kỳ

Trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi ta sẽ phải đối mặt với những khó khăn, vất vả, những mất mát hi sinh. Dù vậy, chúng ta hãy luôn giữ vững niềm tin, hy vọng vào cuộc sống.
Podcast Tản văn: Gió lạnh đầu đông

Podcast Tản văn: Gió lạnh đầu đông

Đông về luôn mang theo những rung cảm rất riêng, khiến ta muốn tìm về những khoảng không gian ấm áp của tình thân, gợi nhắc trong ta về những kỷ niệm xưa cũ với bao nỗi nhớ.
VEC: Từ những lần “thử lửa” đến cuộc cách mạng cho ngành triển lãm Việt Nam

VEC: Từ những lần “thử lửa” đến cuộc cách mạng cho ngành triển lãm Việt Nam

Ba tháng kể từ khi chính thức đi vào hoạt động, Trung tâm Triển lãm Việt Nam (VEC) đã chứng minh năng lực kết nối, tổ chức và vận hành chuẩn quốc tế bằng loạt “phép thử” quy mô lớn. Không chỉ là “kỳ quan” quy mô Top 10 thế giới, VEC đang trở thành điểm hẹn quốc gia và quốc tế, nơi khởi động kỷ nguyên kinh tế Expo của Việt Nam.