Chuyện những lá thư viết tay

Những lá thư viết tay trong chiếc phong bì với con tem và dấu bưu điện từng là nỗi trông ngóng của biết bao nhiêu người.

Tháng năm qua đi, biết bao thứ ta đã quên, gần như một lẽ tự nhiên. Trong lúc nào đó dọn dẹp đồ cũ, bất chợt ta thấy lại lá thư của người bạn gửi cho mình từ lâu rồi, màu giấy đã hoen vàng, nét chữ đã nhòe.

Bức thư của ngày ấy

Lá thư đó là từ ngày ta còn rất trẻ, khi chưa phổ biến điện thoại, mạng Internet và khái niệm thư điện tử còn xa lạ. Người thân, bạn bè ở xa nhau liên lạc chủ yếu qua những lá thư viết tay.

Chuyện những lá thư viết tay

Tình cảm được gửi gắm vào ngòi bút và những trang giấy.

Những lá thư trong chiếc phong bì, với con tem và dấu bưu điện, từng là nỗi trông ngóng của biết bao nhiêu người. Việc chờ thư của đứa con xa nhà, xem nó sống ra sao, học hành, công tác thế nào, hay lại là mong tin của bố mẹ, để xem tình hình “hai cụ”, anh em, hàng xóm ở nhà ra sao... Tất cả đều chỉ có thể biết được, khi nhận được thư.

Hơn thế, là những người yêu nhau, trong nỗi nhớ da diết, lại càng nóng lòng chờ những dòng thư viết tay hơn ai hết. Đó là cảm giác, như một người ngồi đếm từng giây chậm rãi qua đi, để thêm biết bao “lần nhớ”, khi “ra ngóng vào trông”. Đấy là khi người ta càng rõ hơn tình cảm của mình, để tình yêu ngày càng sâu đậm, càng nồng nàn.

Rồi những khi, ta ngồi viết thư, là khi chỉ còn lại mình với trang giấy, đêm yên tĩnh, bên ngọn đèn. Những suy nghĩ, tình cảm hình như trong trẻo và trân thành hơn. Ta cứ tự nhiên mà trải lên giấy, nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ, nỗi nhớ ai đó... dần hiện ra theo ngòi bút.

Gửi vào những lá thư

Ta viết, nói với ai đó mà như đang tự nói một mình. Ngày thường ở nhà, ta làm mình làm mẩy, rồi muốn bố mẹ chiều cái này cái khác, hay mải chơi đến khi lại thấy khó chịu bởi sự nhắc nhở của người lớn. Lúc đi xa, ta mới hiểu hơn nỗi vất vả, cũng như tất cả những gì tốt nhất bố mẹ đã dành cho mình.

Đêm xa nhà, trước trang giấy, hình ảnh quê nhà hiện về quay quắt. Từng chiều bố ngồi băm rau, rồi nấu một nồi cám lợn thật to, khói bếp cay xè, nhễ nhại mồ hôi giữa tháng sáu. Sáng mùa đông mẹ dậy từ tờ mờ, để sáng ra con đã sẵn cơm ăn đi học, ngoài sân đã có một rành rau lợn to, rồi cửa nhà sân bãi tinh tươm trước khi mẹ đi làm.

Tất cả những điều đó, khi ở nhà ta cứ nghĩ đó là bình thường. Thế mà ngồi một mình, đêm xa nhà ta cứ thế ta viết ra, như đang ngồi nói chuyện với mẹ ngay bên cạnh. Có thể ta yếu đuối, nhưng những dòng chữ vẫn cứ tràn ra, mà khó có thể ghìm lại được.

Chuyện những lá thư viết tay

Bây giờ chẳng mấy người còn ngồi viết những lá thư tay nữa.

Đến khi vừa lớn, lúc mới biết để ý tới một ai đó, nhưng còn rụt rè. Mà rụt rè là “đặc sản” của tuổi trẻ chúng tôi bấy giờ, chứ chưa có được mạnh dạn như các bạn teen thời nay. Có khi thích ai đó, cũng chẳng dám tỏ ra một biểu hiện gì, thậm chí đến gần cũng thấy ngài ngại, cứ đứng từ xa nhìn, hay trong lớp chỉ dám để ý, rồi liếc sang mà thôi.

Cứ giữ mãi mối tơ vương trong lòng thì cũng có lúc thấy nặng nề lắm, nên chỉ còn biết nhờ vào trang giấy. Thế mà nghĩ mãi, viết gì để cho người ta hiểu cái cảm tình của mình, chứ nào dám đường đột mà bộc bạch ngay. Nhưng, chọn mãi, ý tứ mãi, viết ra rồi, mà không dám gửi, vẫn có cái gì đó ngài ngại, hay lại sợ, nhỡ “người ta” không hiểu, rồi thì...

Ngóng đợi những lá thư

Mẹ tôi kể, hồi chiến tranh, khi bố vào chiến trường, thì việc ngóng tin bố là một điều có thể nói là đầy căng thẳng và sốt ruột. Hoàn cảnh chiến tranh giao thông chia cắt, bom đạn, nên mỗi bức thư từ chiến trường về, hay gửi được ra tới chiến trường, có khi mất cả nửa năm trời, chuyện thất lạc thư cũng rất nhiều.

Cảm giác chờ đợi, hồi hộp nhận thư dần mất đi, thay vào đó là nỗi lo lắng, phấp phỏng ngóng tin từ chiến trường. Chiến tranh ác liệt, ranh giới giữa cái sống và cái chết mong manh, nên việc được tin của người thân gửi về là điều vô cùng quan trọng.

Những bức thư không chỉ là những thông tin thuần túy, đôi khi nó là tình cảm, tâm huyết, sự yêu thương và trách nhiệm của chúng ta dành cho nhau. Ngày còn học xa nhà, chị gái tôi hay viết thư cho tôi, lúc ấy chị đã ra công tác ở quê. Thư chị viết bao giờ cũng thế, chị hỏi han việc học tập, ăn uống sinh hoạt, đến việc quan hệ, chơi với bạn bè ở trường, ở ký túc... Rồi dặn em những việc phải tự lo, tự giác học hành, hay những ngày lạnh phải mặc ấm, phải đắp chăn ngủ đêm thế nào cho khỏi lạnh... Tất cả thư chị viết cứ như một chỉ dẫn cho tôi vậy.

Chuyện những lá thư viết tay

Những lá thư đã úa màu thời gian

Những lá thư viết tay, có khi còn là kỷ niệm, kỷ vật để người ta lưu giữ mãi. Đó là dấu ấn của thời gian, là ký ức không chỉ riêng mỗi cá nhân, mà còn của cả thời đại, qua những con tem, dấu bưu điện trên chiếc bì thư nhỏ bé. Như một đoạn ngắn trong nhật ký của bác sỹ Đặng Thùy Trâm đã viết, sau này in trong sách Nhật ký Đặng Thùy Trâm , NXB Hội Nhà văn, 2005:

“20.6.68

Thư Đường gửi về, lá thư đẫm nước mắt từ ngục tù lọt qua bàn tay hợp pháp về đây với mình. Đường viết: “Lá thư này đơn sơ, nhưng xin chị hãy giữ làm kỷ niệm, vì nó gói trọn cả tấm chân tình của em trong đó, nếu em không còn nữa thì chị hãy nhớ rằng mãi mãi cho đến lúc chết em vẫn tôn thờ, yêu quý chị...”.

Đó là dòng thư viết vội của một chiến sĩ cách mạng gửi cho Đặng Thùy Trâm, với tất cả lòng kính trọng và yêu quý. Và nếu người con gái Hà Nội ấy không hy sinh trong những ngày ác liệt ở Đức Phổ, chắc hẳn những dòng thư viết vội kia sẽ mãi là một kỷ vật quý giá theo mãi chị, từ khói lửa cuộc chiến.

Bây giờ những là thư viết tay thưa vắng lắm, chẳng mấy người ngồi viết những lá thư tay, để gửi gắm vào đó bao tình cảm hay nỗi niềm của mình. Tôi không khỏi bâng khuâng khi cầm lên lá thư cũ úa màu lên, rồi tự hỏi vẩn vơ: Không lẽ, sứ mệnh của những lá thư tay sắp hết rồi sao.

Theo Zing

Đọc thêm

Podcast truyện ngắn: Bài ca mùa hè

Podcast truyện ngắn: Bài ca mùa hè

Dưới nắng hè, khu vườn nhỏ như bừng tỉnh trong vũ khúc của thiên nhiên. Những tán lá xanh khẽ đung đưa trong gió, tạo nên những âm thanh xào xạc như bản nhạc du dương mùa hạ....
Dấu xưa trên đất thiêng Ngàn Hống

Dấu xưa trên đất thiêng Ngàn Hống

Sở hữu số lượng di tích và cổ vật khá lớn và trải qua bao biến thiên, thăng trầm của lịch sử nhưng các thế hệ cán bộ và Nhân dân TX Hồng Lĩnh (Hà Tĩnh) đã làm tốt công tác trùng tu tôn tạo, lưu giữ lại những giá trị di sản.
Podcast: Nhớ mùi thơm nếp rồng

Podcast: Nhớ mùi thơm nếp rồng

Cứ mỗi độ tháng năm về, lòng ta lại bất chợt bâng khuâng. Dường như, đâu đó có mùi hương rất quen của lúa chín, của rơm rạ mới phơi, của đất trời quê hương đang vào mùa gặt....
Ngai vua triều Nguyễn - bảo vật quốc gia bị phá hỏng: Lỗ hổng công tác bảo vệ di tích?

Ngai vua triều Nguyễn - bảo vật quốc gia bị phá hỏng: Lỗ hổng công tác bảo vệ di tích?

Vụ một người đàn ông xâm nhập thành công vào khu vực đặt ngai vua - một bảo vật quốc gia mang tính biểu tượng tại điện Thái Hòa (Đại Nội Huế), rồi xâm hại hiện vật, đang gây bức xúc, phẫn nộ trong dư luận và dấy lên quan ngại về lỗ hổng bảo vệ di sản ở nơi cần có cơ chế giám sát nghiêm ngặt bậc nhất thuộc quần thể di tích Cố đô Huế.
Tặng tiền cho người kết hôn

Tặng tiền cho người kết hôn

Nhiều chính quyền địa phương Hàn Quốc đưa ra các chương trình tặng tiền để khuyến khích kết hôn, như là trợ cấp phí hẹn hò, tuần trăng mật.
Podcast truyện ngắn "Đường tới Lũng Mây"

Podcast truyện ngắn "Đường tới Lũng Mây"

...Đã lâu lắm rồi không có mưa, hơi nóng ủ chín những bông xuyên mộc nở muộn làm muôn vàn cánh hoa rực lên như lửa. Cái màu đỏ lạ lùng ấy khiến trái tim Duyên bất chợt bồn chồn.
Podcast tản văn: Giai điệu tháng Năm

Podcast tản văn: Giai điệu tháng Năm

Tháng Năm ngân lên bản nhạc mùa hạ, như gọi dậy mọi sắc màu đang say ngủ... Trong giai điệu ấy, ai cũng thấy một phần tuổi trẻ của mình – ngây ngô, sôi nổi, và đầy mộng mơ…
Chùa Thiên Tượng - Hoan Châu đệ nhị danh thắng

Chùa Thiên Tượng - Hoan Châu đệ nhị danh thắng

Toạ lạc trên sườn núi Thiên Tượng của dãy Hồng Lĩnh, chùa Thiên Tượng thuộc phường Trung Lương (TX Hồng Lĩnh, Hà Tĩnh) được xem là Hoan Châu đệ nhị danh thắng với nhiều cảnh đẹp.
Podcast tản văn: Lối cũ ta về

Podcast tản văn: Lối cũ ta về

Lối cũ không chỉ là một con đường, mà là nơi chất chứa yêu thương, là mảnh đất chôn rau cắt rốn, là chiếc nôi của những giấc mơ giữa trưa hè...
Podcast: Chuyện những người phụ nữ Hà Tĩnh được gặp Bác Hồ

Podcast: Chuyện những người phụ nữ Hà Tĩnh được gặp Bác Hồ

Trong ngôi nhà đơn sơ, những bức ảnh kỷ niệm thiêng liêng được treo ngay ngắn như những kỷ vật quý báu. Dù thời gian có qua đi hơn 55 năm thì nhũng ký ức được gặp Bác Hồ vẫn vẹn nguyên trong trái tim bà Tưởng Thị Diên - người Tiểu đội trưởng Tiểu đội dân quân gái Kỳ Phương năm nào....