Truyện ngắn: Vùng Tây ra-đi-ô

(Baohatinh.vn) - Trưa mùa hè nắng chát thế mà đám trẻ con không đứa nào chịu ở trong nhà. Chỉ cần bố mẹ, anh chị hay ông bà lơ là một tí thôi là chúng lại len lén trốn ra khỏi nhà, chạy ngay ra cây trứng cá phía cuối đường hú ha hú hét inh ỏi.

Cây trứng cá mọc sát đơ cây xoài được chúng đặt tên là cây “xoài trứng”, nói: gọi thế cho sang, cho lạ giống như nhà khoa học vừa tìm ra được một loại giống mới. Cây xoài trứng có năm sáu nhánh chĩa ngang như những gọng ô là chỗ tụ tập lý tưởng nhất vì nói thật lòng, người lớn, không nhà nào muốn chứa “bọn giặc cỏ”.

Truyện ngắn: Vùng Tây ra-đi-ô

Minh họa của Huy Tùng

Đấy! Chúng đang ngồi trên cành cây, nhìn từ xa lại chỉ thấy chân là chân đu đi đu lại và tiếng hú hét đến đinh tai nhức óc. Chỉ thằng Cún là ngồi dưới gốc, kê đít trên một viên đá ong to đang hất cằm nhìn lên nói chuyện với bạn. Bọn chúng đang chơi trò đố câu đối lái.

Trò này thực sự là trò tiêu khiển thú vị được cả đám chọn lựa trong khi trời đang gay gắt nắng. Nhưng thằng Tũn luôn là đứa dành phần thắng. Một phần vì nó có cả một kho câu đố sống mang tên chú Hiển. Chú Hiển là bộ đội giờ đang được nghỉ phép mới về thăm nhà nên chỉ cần chạy ù về nhà ra thôi là thể nào nó cũng có một câu đố khác. Phần nữa vì mỗi khi nó nói xong câu đó là nó lại nhảy cà tưng lên hú họa trước mắt bọn trẻ để phân tán suy nghĩ của đối phương.

Nhờ thế mà thằng Tũn vênh váo lắm, nhất là với thằng Cún, Tũn tự tin mình chẳng bao giờ có thể thua được nó. Cái thằng đến trèo cây cũng không trèo được thì làm sao có thể giải được các câu đố hóc búa kinh điển của nó. Nghĩ vậy, nó nhìn xuống thằng Cún đang lấy que vạch vạch ra đất cười khì khì:

- Nghe đây! Tại sao năm 1509 người ta không nấu cơm?

- Gì?

- Đó, câu hỏi đó đó, tại sao năm 1509 người ta không nấu cơm?

- Nói đi, nói đi!

Đám trẻ con nhao nhao lên cổ vũ thằng Cún trả lời. Nhưng cái kiểu cổ vũ đó chỉ làm cho đối phương nao núng ú ớ hơn thêm mà thôi. Mà chúng cũng chỉ hú hét thế thôi chứ làm gì đứa nào có được câu trả lời. Nhưng mặc, đến lượt ai người đó trả lời thôi. Nên những câu đố nhiều khi được lặp đi lặp lại nhiều lần mà có đứa vẫn không thể nào trả lời được. Chúng chỉ mong rằng, một trong hai thằng sẽ có thằng thua. Và thằng nào thua thì phải làm đỉa trong cuộc chơi thả đỉa ba ba sắp tới.

Truyện ngắn: Vùng Tây ra-đi-ô

Trong trò chơi giải đố, ai thua thì phải làm đỉa trong cuộc chơi thả đỉa ba ba. Ảnh Internet

Dù trong ý nghĩ của chúng, sự tin tưởng dành cho thằng Tũn có nhiều hơn thằng Cún một hai phần nhưng chúng đã không ngờ rằng, thằng Cún có một kỹ năng đặc biệt với những con số nên khi những con số vang lên chạy đi chạy lại trong đầu nó như một cái máy nhập dữ liệu được phân tích “một - năm - không - chín” không nấu cơm vì... mới nghĩ đến đó, thằng Cún đã cười lên khanh khách:

- Nấu có chín đâu mà nấu. Năm 1509 người ta không nấu cơm vì cơm nấu một năm không chín.

- Ơ! A! ơ! Quá đúng - cả đám nhao nhao - mày siêu nha Cún.

Thằng Tũn đang cười ngoác ra đột nhiên dừng lại thôi không cười nữa. Nó nhìn xuống thằng Cún với vẻ hoài nghi cao độ:

- Hay lúc nãy mày nghe lén tao với chú Hiển mày?

- Làm gì có - Thằng Cún cãi - Mày tưởng tao được đi chơi buổi trưa công khai đó hả?

- Ừ nhỉ - Thoáng trong phút chốc thằng Tũn nhớ tới gương mặt mẹ thằng Cún, gật gù vẻ tin tưởng, nhưng nó vẫn hỏi lại cho chắc ăn - Thật nha mày, nhưng câu này khó mà mày giải ngon lành quá, tao nghi nha mày!

- Dễ ợt - Thằng Cún cười khoái chí - Nó dễ hơn cả ăn bim bim.

Thằng Tũn im lặng miễn cưỡng chấp nhận, nghĩ đến việc có thể đã rò rỉ thông tin này ở đâu đó và nó phải về hỏi cho rõ. Nhưng giờ thằng Tũn không nghĩ ngợi được gì bởi nó đang bận chuẩn bị đối mặt với câu hỏi của thằng Cún - cái thằng không - biết - đường - nào - mà lần.

Đến lượt thằng Cún đằng hắng giọng. Nó hất cao cái cổ lên ra vẻ rất thách thức.

- Vùng Tây ra-đi-ô ở đâu?

- Gì?

- Vùng Tây ra-đi-ô ở đâu?

- Hả???

Trong phút tĩnh lặng chờ thằng Tũn trả lời, thằng Cún lén nhìn đối phương đang cau mày suy nghĩ, nó khoái chí nhìn ra xung quanh. Trời cao và xanh, nắng chói chang rải dài một vệt sáng lóa ngoài con đường bê tông nóng nực. Nó đang nghĩ đến vùng đất này, vùng đất hình con vịt trên bản đồ địa chính xã mà lần trước nó theo mẹ lên đóng dấu cư trú.

“Tây Đài của cháu ở đây”, chú địa chính vừa cười, vừa chỉ tay vào chỗ chân con vịt nói với thằng Cún như thế nhưng nó không nghe rõ hỏi lại “Sao ạ, tây...?” làm chú địa chính cười xòa đoạn loay hoay tìm hình ảnh để minh họa cho thằng Cún hiểu tên vùng đất nó sẽ ở bằng cách chỉ vào chiếc cát-sét đang để trên bàn “Đài ra-đi-ô, hiểu không?”, “Tây đài, Tây ra-đi-ô - thằng Cún a lên - A! Cháu hiểu rồi, cháu sẽ ở Tây Đài - vùng Tây ra-đi-ô ạ”.

Truyện ngắn: Vùng Tây ra-đi-ô

Những buổi chiều vùng ngoại ô... Ảnh Internet

Giờ thì thằng Cún đã bê luôn câu đó làm câu hỏi đố lại trong sự thấp thỏm, hồi hộp vô cùng. Nó hy vọng chưa ai đoán ra được điều bí mật này khi đáp án lại ở ngay phía dưới chân chúng đứng. Khi nhìn đám bạn ngơ ngác nhìn nhau, chỉ nhìn thấy sự lúng túng của chúng thôi là nó đã thấy thú vị rồi. Gì chứ, với kiểu đố lái kiểu “Có một đàn voi bị hư tai, hỏi nó có mấy con” của bọn trẻ ở đây thì câu “Vùng Tây ra-đi-ô ở đâu ?” của nó đúng thật là một câu hỏi hay bá cháy!

- Không chơi đố thế giới nha mày!

- Chẳng phải thế giới, chúng mày đều biết hết vùng đất đó.

- Không biết!

- Nghĩ đi - thằng Cún giả vờ năn nỉ - Chúng mày nghĩ thêm chút nữa...

- Khó quá!

- Thú chưa?

- Rồi!

Chỉ chờ có thế, thằng Cún lập tức phủi đít quần đứng dậy, đằng hắng giọng như một ông cụ non.

- Nơi chúng ta ở đây gọi là gì?

- Tây Đài!

- Đấy! Tây Đài, hiểu chưa, Đài là ra-đi-ô hiểu chưa?

- Ơ - Cả bọn vẫn ú ớ

- Bọn mày nghe radio Việt Nam ở đâu?

- Trên đài phát thanh

- Đấy! thế Tây ra-đi-ô là gì?

- Là tây đài! Tây đài! Tây đài! Ha ha...

Bọn trẻ giờ mới vỡ lẽ ra cùng nhau cười khoái chí. Trong phút chốc chúng nhận ra vùng đất ngay dưới chân mình còn có một tên đặc biệt đến như vậy. Và chúng lấy làm thích thú vì điều đó. Bởi dù sao khi đọc lên nó cũng vang hơn, hiện đại hơn, tây hơn là cái tên Tây Đài mà cả làng hay gọi.

Riêng phần thằng Cún, nó mừng như bắt được vàng. Vì từ khi chuyển về sống ở đây, nó luôn là đứa tẽn tò vì bị thua cuộc. “Gì chứ? Đến nhảy bao bố mày cũng không biết”, “Thế bắn bi? Không luôn”, “Ôi cái thằng thành phố nó cứ như gà công nghiệp đấy chúng mày ạ!”... là những từ bọn bạn ở đây hay đưa ra để bàn tán về nó làm nó ái ngại nhiều nhất.

Truyện ngắn: Vùng Tây ra-đi-ô

Mùa hè đã đến! Một mùa trải nghiệm cũng vừa mới bắt đầu.

Thằng Cún vểnh cái mặt hí hớn của nó lên nhìn đám bạn lố nhố bên cạnh nói đi nói lại cái từ “Tây ra-đi-ô” thay cho cái từ Thạch Đài rồi gật gù công nhận là “Không phải thằng Cún không biết thứ gì mà có những thứ nó biết và những thứ nó chưa được biết nhưng khắc rồi sẽ biết” là nó hiểu, tự nhiên thôi, nó đã đặt được một chân trong vị trí tin tưởng của đám bạn:

- Mày đỉnh đấy! - thằng Tũn vỗ vai thằng Cún ra chiều chịu thua trong lần thách đố này.

- Ờ thì tao cũng chỉ nghĩ được câu đó.

- Thôi mày trèo lên đây đi, đứng mãi dưới đó nhìn lên không mỏi cổ à?

- Nhưng… tao sợ!

- Chẳng sợ!

Thằng Tũn nói rồi từ trên cành cao nhảy phắt xuống đất ôm ghì lấy hai chân thằng Cún nhấc lên cao khỏi mặt đất. Thằng Cún ngỡ ngàng rồi nắm chặt lấy cành cây trước mặt cong người đu lên và ngỡ ngàng. Lần đầu tiên trong đời thằng Cún đã trèo lên được cái cây cao như thế này. Từ đây, nó có thể nhìn xuyên qua được cả hàng dứa dại để nhìn ra ngoài cánh đồng trải dài tít tắp với biết bao điều thú vị đang chờ đón nó.

Mùa hè đã đến! Một mùa trải nghiệm cũng vừa mới bắt đầu.

Tặng Cún, Nghé và những ngày hồn nhiên!

(Trích truyện dài viết cho thiếu nhi)

Chủ đề Sáng tác Văn học Nghệ thuật

Đọc thêm

Podcast truyện ngắn: Ngôi nhà của chim non

Podcast truyện ngắn: Ngôi nhà của chim non

Ngôi nhà của chim non là một câu chuyện nhẹ nhàng. Qua câu chuyện, các em sẽ hiểu rằng yêu thương không phải là giam giữ, mà là biết nghĩ cho người khác và dám làm điều tốt...
"40 năm nhớ Xuân Diệu - Trái tim còn ở lại"

"40 năm nhớ Xuân Diệu - Trái tim còn ở lại"

Tọa đàm là dịp ôn lại cuộc đời, sự nghiệp văn chương của Nhà thơ Xuân Diệu, qua đó khẳng định những đóng góp to lớn của người con của quê hương Can Lộc (Hà Tĩnh) đối với nền văn học, văn hóa Việt Nam.
 Podcast tản văn: Mưa cuối mùa

Podcast tản văn: Mưa cuối mùa

Thời tiết năm nay trái chứng. Gió mùa đã hun hút lùa về. Cái rét ngòn ngọt cứa vào những đêm khuya, những sớm mai buôn buốt...
Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du

Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du

Hai thế kỷ trôi qua, tên tuổi và di sản Đại thi hào Nguyễn Du vẫn sống động trong đời sống văn hóa dân tộc, lan tỏa những giá trị tư tưởng, nhân văn sâu sắc, bền bỉ cùng thời gian.
Làng trống Bắc Thai sôi động dịp cuối năm

Làng trống Bắc Thai sôi động dịp cuối năm

Những ngày này, tại thôn Bắc Thai (xã Đồng Tiến, Hà Tĩnh) luôn rộn ràng những âm thanh đục đẽo, bào gỗ hòa cùng niềm phấn khởi của người thợ, tạo nên khúc ca lao động đặc trưng của một làng nghề truyền thống đang tất bật vào vụ tết.
Xem trước Trưng bày "Đại thi hào Nguyễn Du - ngàn năm nhớ mãi"

Xem trước Trưng bày "Đại thi hào Nguyễn Du - ngàn năm nhớ mãi"

Trong khuôn khổ chương trình kỷ niệm 260 năm Ngày sinh Đại thi hào Nguyễn Du (1765 - 2025), trưng bày thể hiện sự tri ân sâu sắc đối với danh nhân và khẳng định vai trò của Di tích quốc gia đặc biệt Khu lưu niệm Đại thi hào Nguyễn Du trong bảo tồn và phát huy giá trị di sản văn hóa.
Để mỗi ngày mùa đông thêm ấm áp

Để mỗi ngày mùa đông thêm ấm áp

Cái lạnh khiến mỗi ngày trở nên chậm hơn. Từ hơi thở đầu ngày, ánh nắng hiếm hoi đến những món ăn giản dị, bài viết gợi cách để mỗi ngày của bạn thêm ấm áp.
Phong trào Cần Vương ở Hà Tĩnh, 140 năm nhìn lại

Phong trào Cần Vương ở Hà Tĩnh, 140 năm nhìn lại

Sau 140 năm nhìn lại phong trào Cần Vương trên đất Hà Tĩnh cũng như ở các địa phương khác (1885-2025), tuy thất bại do nhiều nguyên nhân, nhưng chúng ta rất đỗi tự hào về truyền thống bất khuất của các thế hệ tiền bối.
Podcast tản văn: Bếp đất mùa đông

Podcast tản văn: Bếp đất mùa đông

Trở về miền ký ức tuổi thơ, ta chạm lại hơi ấm của những mùa đông xưa: bếp đất đỏ lửa, khói lam chiều và vòng tay ông bà. Đó là những điều bình dị đã lặng lẽ theo ta suốt cuộc đời.
Họ Nguyễn Tiên Điền trong dòng chảy văn hóa dân tộc

Họ Nguyễn Tiên Điền trong dòng chảy văn hóa dân tộc

“Bao giờ Ngàn Hống hết cây, Sông Rum hết nước, họ này hết quan” - câu ca dân gian từ lâu đã trở thành lời khẳng định về truyền thống khoa bảng rực rỡ của dòng họ Nguyễn Tiên Điền. Trong dòng chảy văn hóa dân tộc, hiếm có dòng họ nào vừa lừng danh về văn chương, vừa bền bỉ trong học vấn như dòng họ Nguyễn nơi vùng địa linh nhân kiệt này.
Podcast tản văn: Dịu ngọt nắng đông

Podcast tản văn: Dịu ngọt nắng đông

Tản văn “Dịu ngọt nắng đông” của tác giả Anh Đức là những cảm xúc nhẹ nhàng, ấm áp ca ngợi ca vẻ đẹp bình dị và giá trị đặc biệt của ánh nắng mùa đông.
Truyện Kiều làm giàu thêm di sản văn hóa phi vật thể 3 miền

Truyện Kiều làm giàu thêm di sản văn hóa phi vật thể 3 miền

Bên cạnh giá trị nhân đạo sâu sắc, Truyện Kiều của Đại thi hào Nguyễn Du còn là áng thơ tuyệt bút kết tinh vẻ đẹp ngôn ngữ và chiều sâu tâm hồn Việt. Vì thế, thơ Kiều dễ dàng đi vào đời sống dân tộc, trở thành chất liệu văn nghệ dân gian ở cả 3 miền Bắc - Trung - Nam.
Đi tìm hương vị xưa từ những quả cọ

Đi tìm hương vị xưa từ những quả cọ

Ở nhiều vùng quê Hà Tĩnh, có những món ăn bình dị nhưng lại chứa đựng cả hương vị mùa và ký ức của bao thế hệ. Một trong số đó chính là quả cọ, được nâng niu như một “hương vị mùa đông”.
Podcast truyện ngắn: Niềm vui tuổi già

Podcast truyện ngắn: Niềm vui tuổi già

Ở tuổi xế chiều, cuộc sống có thể đổi thay, nhưng những niềm vui giản dị, những thói quen tích cực vẫn luôn là liều thuốc tinh thần, giúp ta sống vui, khỏe và có ích mỗi ngày.