Những bông hoa trắng giản dị

(Baohatinh.vn) - Tôi là mùi thuốc sát trùng. Tôi không thơm, nhưng tôi là hương của những người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng biết...

Tôi là mùi thuốc sát trùng. Thứ mùi mà nhiều người tránh né, nhăn mặt, bịt mũi khi đi ngang qua. Tôi tồn tại trong những căn phòng lạnh lẽo, trong từng ống tiêm, từng miếng băng gạc. Tôi có mặt ở khắp các bệnh viện, trong mỗi ca trực, trên từng ống tiêm, trên đôi bàn tay của những người phụ nữ vẫn miệt mài giữa đêm ngày. Tôi không có màu, không có hình, không thơm. Nhưng tôi có một đặc quyền - được ở bên những người phụ nữ tuyệt vời nhất: những y tá, bác sĩ trong chiếc áo blouse trắng.

cam-on-bac-si-01.jpg
Tôi hiện diện trong từng giọt mồ hôi lăn xuống trán họ, trong mỗi cái thở dài giữa ca trực...

Bốn giờ sáng, hành lang bệnh viện còn lạnh. Ánh đèn vàng hắt xuống sàn gạch, in bóng những đôi chân bước vội. Những người phụ nữ trong bộ áo blouse trắng buộc tóc gọn, rửa tay, đeo găng, kiểm tra lại từng thiết bị. Họ bắt đầu ngày mới của mình trong mùi cay nồng của tôi - thứ mùi khiến họ tỉnh táo giữa cơn buồn ngủ chưa tan. Một cô y tá trẻ khẽ cười với đồng nghiệp: “Hôm nay 20/10 đó chị?” Cô kia chỉ cười, giọng nhẹ như gió: “Bệnh nhân hôm qua đỡ sốt rồi, vậy là có quà rồi còn gì.”

Bên ngoài kia, phố phường bắt đầu tỉnh dậy, những tiệm hoa mở cửa, những lời chúc tràn ngập trên mạng xã hội. Còn ở đây, trong căn phòng nhỏ lặng im, họ chẳng chờ đợi điều gì khác ngoài nhịp tim ổn định của bệnh nhân. Thay vì nhận hoa, họ giữ sự sống. Thay vì nhận lời chúc, họ cho đi bình yên.

mnahstt-6575.jpg
Trong căn phòng nhỏ lặng im, họ chẳng chờ đợi điều gì khác ngoài sức khoẻ ngày một tiến triển của bệnh nhân.

Tôi hiện diện trong từng giọt mồ hôi lăn xuống trán họ, trong mỗi cái thở dài giữa ca trực. Chiều hôm ấy, có cô y tá ngồi ăn hộp cơm nguội trong giờ nghỉ giữa hai ca. Điện thoại lóe sáng tin nhắn: “Mẹ ơi, tối con biểu diễn văn nghệ 20/10 ở tổ dân phố, mẹ về xem con nha!” Cô đọc xong, bàn tay khẽ run. Ca trực tối nay ở khoa cô không thể đi. Tôi thấy mắt cô trĩu xuống, rồi cô cười nhẹ, cất điện thoại, quay lại với công việc. Tôi bao quanh cô, nồng và cay, như để giấu đi nỗi tiếc nuối.

Đêm xuống, bệnh viện chìm trong yên tĩnh. Tiếng máy đo nhịp tim vang đều, tiếng thở của bệnh nhân hòa vào tiếng bước chân chậm rãi. Có người gục đầu bên bàn trực, có người ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn đường xa. “Hôm nay là 20/10 đó, bác sĩ” - một giọng khàn khàn vang lên. “Ừ, em quên mất. Chúc mừng chị nha!” Cả hai bật cười khẽ, tiếng cười nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy. Rồi họ lại khoác áo, đi vào phòng cấp cứu, nơi một sinh mệnh đang chông chênh.

Trong căn phòng đó, chỉ có tôi - mùi thuốc sát trùng len lỏi trong không khí, cay nồng mà gần gũi đến lạ. Nếu bạn hỏi tôi có biết yêu không, tôi sẽ nói: Có. Tôi yêu theo cách của mình, lặng lẽ mà tận tụy. Tôi yêu qua những giọt mồ hôi, qua từng hơi thở, qua ánh mắt mệt mỏi mà kiên cường của họ.

Tôi đã chứng kiến nhiều lần con người ở ranh giới giữa sống và chết. Khi ấy, tiếng người phụ nữ hô “Bình tĩnh! Thở đi!”. Có lúc họ thắng, bệnh nhân qua cơn nguy kịch, cả phòng bật khóc vì vui mừng. Có lúc họ thua, nước mắt rơi trong im lặng. Tôi ngửi thấy vị mặn của nước mắt, mùi tanh của máu và cả vị ấm của niềm tin. Người ta gọi họ là “thiên thần áo trắng”, nhưng tôi biết họ chỉ là những người phụ nữ bình thường - cũng sợ, cũng yếu, cũng có lúc muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi họ lại đứng dậy, vì biết rằng sứ mệnh của họ là cứu người, “bệnh nhân còn ở đây, mình chưa được ngã.”

Bảy giờ tối, ngoài kia đèn hoa rực rỡ, những lời chúc, những bó hồng, những nụ cười. Trong bệnh viện, tôi vẫn bao quanh họ - những người phụ nữ mừng ngày 20/10 bằng ca trực. Họ ngồi với nhau, mở hộp bánh nhỏ mà bệnh nhân gửi tặng, vừa ăn vừa cười, giọng lẫn mệt mỏi: “Miễn bệnh nhân khỏe là vui rồi”. Câu nói giản dị ấy, với tôi, thơm hơn bất kỳ bông hoa nào. Tôi thấy họ chụp một tấm ảnh chung, áo blouse vẫn còn vết thuốc loang, tóc rối, nụ cười hiền. Không có ánh đèn flash, không có filter, chỉ có ánh sáng vàng của bệnh viện soi lên khuôn mặt rạng rỡ. Tôi ở đó, làm nền cho khoảnh khắc ấy - như một hương hoa vô hình.

Tôi biết, nhiều người ghét tôi. Nghe thấy mùi tôi là nhớ đến bệnh tật và đau đớn. Nhưng tôi muốn nói, tôi cũng là mùi của sự sống, của lòng nhân ái, của sự dũng cảm. Nếu không có tôi, những vết thương sẽ nhiễm trùng, những ca mổ sẽ thất bại và những nụ cười sẽ chẳng bao giờ trở lại. Tôi tồn tại để bảo vệ, như chính họ - những người phụ nữ thầm lặng mà phi thường.

hinh-anh-background-ve-y-te-034617974.jpg

Khi bình minh lên, ánh sáng lọt qua khung cửa sổ, tôi vẫn ở đó, nhàn nhạt trong không khí. Họ lại bước vào ca mới, tóc buộc gọn, ánh mắt sáng lên sau đêm dài mệt mỏi. Nếu thế gian tặng phụ nữ những bó hoa rực rỡ, tôi xin dành họ một bông hoa trắng giản dị – nở giữa bệnh viện, giữa tiếng máy thở và mùi thuốc cay nồng. Bông hoa ấy không bao giờ tàn, vì nó nở từ tình yêu thương, từ lòng kiên nhẫn và từ niềm tin rằng mỗi sự sống đều đáng được nâng niu.

Tôi là mùi thuốc sát trùng. Tôi không thơm, nhưng tôi là hương của những người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng biết...

Chủ đề Ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10

Đọc thêm

Hành trình “trả nợ” nhân gian của người từng từ cõi chết trở về

Hành trình “trả nợ” nhân gian của người từng từ cõi chết trở về

Từng được cứu sống sau khi bị sóng đánh trôi dạt giữa biển khơi Hà Tĩnh, anh Nguyễn Thanh Tùng (Nghệ An) lập đội cứu hộ miễn phí. Và chính anh là người đầu tiên phát hiện thi thể cháu Gia Tuệ, một trong 2 đứa trẻ xấu số được dư luận hết sức cảm thương những ngày qua.
Hà Tĩnh chuẩn bị triển khai Dự án “Quản trị địa phương bao trùm” do Canada tài trợ

Hà Tĩnh chuẩn bị triển khai Dự án “Quản trị địa phương bao trùm” do Canada tài trợ

Sáng 16/10, Chủ tịch UBND tỉnh Võ Trọng Hải làm việc với đoàn công tác của Học viện Hành chính và quản trị công thuộc Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh cùng Cơ quan Giáo dục quốc tế Canada để triển khai các hoạt động chuẩn bị thực hiện Dự án “Quản trị địa phương bao trùm”.
Từ Thông tư 19 đến trường học hạnh phúc

Từ Thông tư 19 đến trường học hạnh phúc

Thông tư 19 của Bộ Giáo dục và Đào tạo đề cao tính nhân văn trong kỷ luật học sinh, hướng tới sự phát triển toàn diện. Tinh thần ấy đang được lan tỏa mạnh mẽ qua mô hình “Trường học hạnh phúc” ở Hà Tĩnh.
Doanh nghiệp gieo niềm tin từ chính sách an sinh

Doanh nghiệp gieo niềm tin từ chính sách an sinh

Không chỉ đảm bảo trách nhiệm, việc thực hiện đầy đủ chính sách BHXH còn là thước đo văn hóa của các doanh nghiệp ở Hà Tĩnh, góp phần bảo đảm an sinh cho người lao động.
Công khai, minh bạch các khoản thu đầu năm học

Công khai, minh bạch các khoản thu đầu năm học

Xã hội hóa giáo dục là chủ trương đúng và cần thiết, góp phần huy động nguồn lực chăm lo cho sự nghiệp trồng người. Tuy nhiên, để phát huy hiệu quả, các trường cần triển khai cẩn trọng, công khai, minh bạch trong từng khoản thu đầu năm, tạo sự đồng thuận từ phụ huynh và xã hội.
Ấm tình lương y trong đôi tay trị liệu

Ấm tình lương y trong đôi tay trị liệu

Công việc của các KTV vật lý trị liệu ở Hà Tĩnh diễn ra lặng lẽ trong những căn phòng phục hồi chức năng. Ở đó, mỗi cử động của người bệnh là kết quả của lòng kiên trì và niềm tin.
Bất an dưới chân núi Nam Giới

Bất an dưới chân núi Nam Giới

Tại thôn Tân Phong, xã Thạch Khê (tỉnh Hà Tĩnh) có nhiều hộ dân sống ngay dưới chân núi Nam Giới. Đây cũng là điểm đã từng xảy ra sạt lở nghiêm trọng. Người dân mong muốn được di dời nhưng đến nay chưa có phương án.