Ký ức đằm sâu về ngày duyệt binh năm 1975 trong nữ cựu binh Hà Tĩnh

(Baohatinh.vn) - Đối với bà Trần Thị Cương (xã Phúc Trạch, tỉnh Hà Tĩnh), lễ duyệt binh và diễu hành ngày 2/9/1975, được tham dự buổi lễ luôn là vinh dự đặc biệt, để lại niềm tự hào khó phai trong suốt cuộc đời.

vna-potal-nhung-khoanh-khac-le-duyet-binh-ky-niem-ngay-thanh-lap-nuoc-291975-823249825-11-5-12.jpg
Quang cảnh lễ duyệt binh, diễu hành kỷ niệm 30 năm thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa sáng 2/9/1975. Ảnh: TTXVN.

Lễ duyệt binh và diễu hành mừng 30 năm thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa diễn ra ngày 2/9/1975 tại Quảng trường Ba Đình (Hà Nội) đã đi vào lịch sử như một bản hùng ca. Trên Quảng trường Ba Đình, hàng vạn chiến sĩ, dân quân tự vệ, công nhân quốc phòng và các đoàn diễu hành đã cất bước kiêu hãnh dưới lá cờ đỏ sao vàng. Khí thế hùng tráng của quân đội, sắc màu rực rỡ của các đoàn quần chúng như một lời khẳng định mạnh mẽ: Dân tộc Việt Nam đã bước sang kỷ nguyên độc lập, thống nhất và đi lên xây dựng chủ nghĩa xã hội.

Trong lễ duyệt binh và diễu hành năm ấy có bước chân của bà Trần Thị Cương (SN 1953, trú thôn 10, xã Phúc Trạch). Thời điểm tham gia lễ duyệt binh, diễu hành ngày 2/9/1975, bà Cương được phân công vào tổ cờ của khối nữ hậu cần.

bqbht_br_z6960079138308-2456a4d8c35e3358458ef660ce6332f1.jpg
Những bức ảnh khi tham gia duyệt binh, diễu hành ngày Quốc khánh 2/9/1975 được bà Cương gìn giữ cẩn thận.

“Cả cuộc đời tôi chưa từng có khoảnh khắc nào đặc biệt như sáng 2/9/1975. Giữa Quảng trường Ba Đình rực nắng, chúng tôi bước đều, giơ cao súng và lá cờ Tổ quốc trong tiếng nhạc hùng tráng. Tôi thấy mình như đang đi trong trái tim của Tổ quốc, mỗi bước chân đều tràn ngập niềm tự hào” - bà Cương xúc động kể lại.

Để có được giây phút ấy, bà Cương cùng đồng đội đã miệt mài tập luyện suốt 5 tháng (bắt đầu tháng 4/1975). Từ sân bay Hòa Lạc rồi đến sân bay Bạch Mai, ngày nào bà Cương cũng cùng đồng đội cũng rèn bước đều, giữ hàng ngũ ngay ngắn, nghiêm trang. Bà Cương chia sẻ: “Có những hôm tập từ sáng sớm đến tối mịt, chân sưng phồng, rớm máu. Nhưng ai cũng nỗ lực, bởi chúng tôi biết mình đang chuẩn bị cho một ngày hội lớn của đất nước”.

Kỷ niệm đáng nhớ nhất với bà Cương là trong một buổi tập có sự hiện diện của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. “Bác Giáp ra tận nơi, nói chuyện với khối chúng tôi khoảng 15 phút. Bác nhắc chúng tôi phải giữ nghiêm kỷ luật, bước đi mạnh mẽ, thể hiện tinh thần của Quân đội nhân dân Việt Nam. Lời dặn ấy trở thành động lực để chúng tôi nỗ lực hết mình"- bà Cương nhớ lại.

bqbht_br_z6966888491136-6cd2684bf3bc7923da3285cc3f9490e6.jpg
bqbht_br_z6966887686428-d11bd2a09cf9ac7030ebb3a0829aeac0.jpg
Bà Cương thường kể cho con cháu nghe về những kỷ niệm thời chiến, về ngày lễ duyệt binh, diễu hành mừng Quốc khánh 2/9/1975.

Với bà Cương, khoảnh khắc được sải bước trong đội hình duyệt binh và diễu hành trên Quảng trường Ba Đình là niềm vinh dự lớn lao, cũng là ký ức không thể nào quên. Đó là lần đầu tiên cả nước cùng mừng “Tết độc lập” trong hòa bình, lần đầu tiên bà được bước đi kiêu hãnh bên đồng đội giữa biển người rợp cờ hoa. Không khí buổi lễ chan chứa đủ cung bậc cảm xúc, đó là nụ cười hân hoan khi đất nước đã thống nhất, là nước mắt của những người mẹ, người cha, người vợ đã tiễn chồng con ra trận và không bao giờ gặp lại…

Sau buổi duyệt binh, bà Cương cùng đồng đội còn được ngắm pháo hoa mừng ngày "Tết độc lập", tham quan Lăng Bác. “Lúc ấy, tôi hạnh phúc đến nỗi rơi nước mắt. Bởi từ những ngày vượt bom đạn, vận chuyển xăng dầu trong chiến tranh, tôi chưa từng nghĩ có ngày được đứng trên Quảng trường Ba Đình lịch sử, chứng kiến đất nước trong ngày hội non sông. Đó là phần thưởng lớn nhất cho tuổi trẻ chúng tôi” - bà Cương bày tỏ.

Được biết, vào năm 1971, khi vừa mới 18 tuổi, bà Cương đã trở thành công nhân quốc phòng thuộc Tiểu đoàn 768, Trung đoàn 169 (Cục Xăng dầu), đóng quân ở xã Hương Trà (nay là xã Hương Đô). Nhiệm vụ chính của bà là vận chuyển xăng dầu vào tiền tuyến. “Ngày ấy, chúng tôi phải vận chuyển các ống dẫn xăng dầu băng rừng, vượt suối trong điều kiện bom đạn, thời tiết khắc nghiệt... Ăn vội lương khô, ngủ hầm dọc đường đã trở thành quen thuộc, nhưng chưa bao giờ chúng tôi nghĩ đến chuyện lùi bước” - bà Cương hồi tưởng.

Năm 1973, trong một chuyến vận chuyển xăng dầu qua tỉnh Quảng Bình (nay là Quảng Trị), bà bị thương, sau này được công nhận là thương binh hạng 3/4. Nhưng vết thương ấy không làm bà Cương chùn bước. Sau lễ duyệt binh, bà tiếp tục công tác tại đơn vị, đến năm 1976, chuyển về Huyện ủy Hương Khê làm việc. Năm 1986, bà sang công tác tại Nông trường chè 20/4 ở Hương Trà, đến năm 1992 thì nghỉ hẳn để chăm lo gia đình.

bqbht_br_z6966889704180-0e03831364507663d8303e6413437ab2.jpg
Vợ chồng bà Trần Thị Cương và ông Phan Văn Việt.

Chồng bà Cương là ông Phan Văn Việt (SN 1953), cũng là một người lính từng vào sinh ra tử. Ông nhập ngũ năm 1971, tham gia chiến đấu tại các chiến trường miền Nam, rồi sang Campuchia làm nhiệm vụ quốc tế. Sau khi trở về, ông tiếp tục học tập tại Học viện Hậu cần rồi công tác tại Bệnh viện Quân y 4 (Nghệ An), từng giữ chức Chủ nhiệm Hậu cần của bệnh viện. Ông nghỉ hưu năm 2005 với quân hàm đại tá, là thương binh hạng 3/4.

Ông Việt chia sẻ: “Chiến tranh khốc liệt lắm, nhưng tôi may mắn được sống, còn nhiều đồng đội thì mãi mãi nằm lại. Vì vậy, tôi luôn trân trọng từng ngày bình yên. Đất nước độc lập, Nhân dân hạnh phúc, đó là phần thưởng lớn nhất cho thế hệ chúng tôi”.

bqbht_br_z6959986914362-24a1b90afce3d8c3a10b6ddb79a0b3d8.jpg
Em Phan Bảo Ngọc vinh dự khi tham gia đội hình diễu binh khối hậu cần - kỹ thuật.

Năm nay, ông Việt càng thêm vui mừng khi được Sở Nội vụ Hà Tĩnh mời tham dự lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Quốc khánh tại Hà Nội với tư cách đại biểu. “Tôi thấy xúc động lắm bởi 50 năm trước, vợ tôi từng sải bước trong lễ duyệt binh, diễu hành. Giờ đây, tôi được ra Hà Nội xem diễu binh, còn cháu nội lại trực tiếp tham gia đội hình. Đó là niềm tự hào, vinh dự của gia đình tôi".

Người cháu mà ông Việt nhắc tới là em Phan Bảo Ngọc (SN 2004), hiện là học viên Học viện An ninh. Trong lễ kỷ niệm Quốc khánh năm nay, Ngọc tham gia đội hình diễu binh khối hậu cần - kỹ thuật.

Chia sẻ niềm vui khi tham gia đại lễ, Bảo Ngọc cho biết: “Khi nghe tin được chọn tham gia diễu binh, em rất hồi hộp nhưng cũng đầy tự hào. Ông bà nội kể nhiều về những năm tháng chiến tranh, về lễ duyệt binh 1975, nên em càng ý thức được trách nhiệm của thế hệ mình. Được sải bước trên Quảng trường Ba Đình đúng dịp kỷ niệm 80 năm Quốc khánh là niềm tự hào và em sẽ cố gắng thể hiện thật nghiêm trang, mạnh mẽ.”

Qua lời kể của bà Cương, ông Việt hay cảm nhận của Bảo Ngọc, có thể thấy, thế hệ nào cũng đều lấp lánh niềm tự hào dân tộc trong ngày "Tết Độc lập". Đó cũng là mạch nguồn bất tận, nuôi dưỡng khát vọng vươn lên của dân tộc. Trong lễ kỷ niệm 80 năm Quốc khánh, khi đất nước đang trên hành trình hội nhập và phát triển mạnh mẽ, niềm tự hào ấy càng được nhân lên, trở thành động lực để các thế hệ nối tiếp nhau viết tiếp bản hùng ca dựng xây và bảo vệ Tổ quốc.

Chủ đề CÁCH MẠNG THÁNG 8 VÀ QUỐC KHÁNH 2/9

Đọc thêm

“Uy tín không nằm ở chức danh mà ở sự thấu hiểu bà con”

“Uy tín không nằm ở chức danh mà ở sự thấu hiểu bà con”

Đó là chia sẻ đầy tâm huyết của bà Trần Thị Yên, một tấm gương về sự cống hiến thầm lặng. Với vai trò Bí thư Chi bộ tổ dân phố 17 (phường Hà Huy Tập, Hà Tĩnh), bà đã chứng minh rằng, uy tín của người lãnh đạo không nằm ở chức danh, mà ở sự thấu hiểu và gắn bó với bà con.
Rằm tháng Bảy trong tâm thức người Hà Tĩnh

Rằm tháng Bảy trong tâm thức người Hà Tĩnh

Tại nhiều làng quê Hà Tĩnh, rằm tháng Bảy không chỉ là một ngày lễ trọng kế tục từ văn hóa truyền thống ngàn đời của ông cha, mà còn là dịp mỗi người trở về với nguồn cội, sum họp anh em, họ hàng.
80 năm Tết Độc lập - Ký ức và khát vọng

80 năm Tết Độc lập - Ký ức và khát vọng

80 năm đã đi qua kể từ mùa thu Cách mạng Tháng 8 năm 1945, nhưng với mỗi thế hệ người dân Hà Tĩnh, Tết Độc lập luôn là mạch nguồn thiêng liêng, nuôi dưỡng lòng yêu nước, niềm tự hào dân tộc và khát vọng dựng xây non sông.
Rộn ràng mùa trám đen ở Hà Tĩnh

Rộn ràng mùa trám đen ở Hà Tĩnh

Xã Hương Sơn (Hà Tĩnh) là thủ phủ của cây trám đen. Hiện nay người dân ở đây đang bước vào mùa thu hoạch với niềm vui được mùa.
Chứng nhân của lịch sử

Chứng nhân của lịch sử

“Khi tôi lớn lên đất nước đã có rồi” và những mùa thu cách mạng, những câu chuyện chiến đấu bảo vệ non sông cứ dần hiện lên qua lời bà kể, đặc biệt là qua những di tích lịch sử.
Trao giải Cuộc thi Giọng hát hay các ca khúc về Hà Tĩnh

Trao giải Cuộc thi Giọng hát hay các ca khúc về Hà Tĩnh

Cuộc thi "Giọng hát hay các ca khúc về Hà Tĩnh" đã tạo dựng một sân chơi lành mạnh, quảng bá sâu rộng các ca khúc về Hà Tĩnh, góp phần khởi dậy tình yêu quê hương, đất nước, lan tỏa hình ảnh tỉnh nhà tới bạn bè muôn phương.
Miệt mài “góp nhặt” ký ức ông cha

Miệt mài “góp nhặt” ký ức ông cha

Với 5 bảo vật quốc gia và hàng ngàn hiện vật, cổ vật, tư liệu giá trị về quê hương núi Hồng - sông La đang được lưu giữ là minh chứng cho những nỗ lực của Bảo tàng Hà Tĩnh trong sưu tầm, bảo quản ký ức quê hương.
[QUIZ] Bí thư Tỉnh ủy lâm thời đầu tiên của Hà Tĩnh là ai?

[QUIZ] Bí thư Tỉnh ủy lâm thời đầu tiên của Hà Tĩnh là ai?

Đồng chí Bí thư Tỉnh ủy lâm thời đầu tiên của Hà Tĩnh là người cộng sản kiên trung, có nhiều đóng góp to lớn cho sự nghiệp đấu tranh cách mạng. Cuộc đời và sự nghiệp của đồng chí là tấm gương sáng ngời, để lại nhiều bài học quý báu cho đội ngũ cán bộ, đảng viên hôm nay và các thế hệ mai sau.
Di sản văn hóa Hà Tĩnh - 80 năm hành trình tỏa sáng

Di sản văn hóa Hà Tĩnh - 80 năm hành trình tỏa sáng

80 năm qua, kể từ khi đất nước giành độc lập, văn hóa luôn là mạch nguồn nuôi dưỡng tinh thần, bản sắc và sức mạnh đoàn kết của người Hà Tĩnh. Đặc biệt, từ sau công cuộc đổi mới, ngành Văn hóa Hà Tĩnh đã có bước tiến dài trong nỗ lực bảo tồn và làm tỏa sáng di sản cha ông.
Người đàn ông khuyết bàn tay có biệt tài vẽ, đắp tranh nổi

Người đàn ông khuyết bàn tay có biệt tài vẽ, đắp tranh nổi

Anh Nguyễn Văn Mạnh (SN 1985, ở phường Thành Sen, tỉnh Hà Tĩnh) khuyết một bàn tay nhưng lại có biệt tài vẽ và đắp tranh nổi. Dù mất đi đôi bàn tay nhưng việc được sống với niềm đam mê, thỏa sức tạo nên những bức tranh tường sống động, anh Mạnh cảm thấy cuộc đời mình vẫn vẹn nguyên ý nghĩa.