Tôi yêu thành phố của tôi

(Baohatinh.vn) - Là câu hát hay câu thơ tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng, mỗi sớm mai thả bộ dọc con phố nhỏ ngát hương sen hướng ra công viên là giai điệu ấy lại ngân nga trong tâm hồn mình. Mà không yêu sao được khi tôi được đón ban mai giữa ngan ngát màu xanh và hương thơm của cỏ cây hoa lá!

Nhớ hôm đầu tiên tò mò thả bộ ra công viên... đầu óc vẩn vơ cố tìm một từ nào đó thật hợp lý để diễn tả cái trạng thái của những ngôi nhà cao tầng lộ dần ra trong ánh sáng của ngày mới. Rồi từng ô cửa sổ cũng dụi mắt và choàng tỉnh... thấp thoáng sau đó là những gương mặt vừa được vỗ về bởi màn đêm.

Tôi yêu thành phố của tôi

Mỗi sớm mai thả bộ dọc con phố nhỏ ngát hương sen là lại thấy thêm yêu thành phố.

Đang thả mình với những liên tưởng thú vị, tôi chợt ngẩn người ra khi không gian bọc trong hương thơm ngọt dịu và nồng nàn. Gần! Rất gần nhưng như thật xa... hương cỏ mật! Chao ôi! Giữa lòng thành phố trẻ đang độ chuyển mình mà ta được đắm mình trong hương cỏ của một thời thơ ấu trong lành. Lòng như dịu lại.

Hương cỏ nhắc tôi nhìn sâu hơn vào thảm cỏ vừa được những người công nhân môi trường xén dở chiều qua bắt nắng ngời thơm. Lúc ấy, tôi chợt nghĩ rằng: mỗi người, mỗi việc, dù ở đâu hay làm gì cũng là một cách để dâng hương cho cuộc đời.

Rồi những bàn tay thơm ấy xuất hiện. Họ thao tác rất nhanh: khoác đồng phục, đeo kính bảo hộ, khởi động máy và bắt đầu xén cỏ. Những lớp cỏ xanh được dồn lại, nhựa ứa ra lóng lánh cùng sương. Một cách rất tự nhiên và thành thật, tôi thốt lên: “Tiếc!” Người bạn đồng hành quay sang nhìn trân vào tôi ý chừng không hiểu.

Bạn sẽ không thể hiểu bởi cỏ trong tôi là tuổi thơ, là ký ức... Cỏ nhắc tôi nhớ về những ngày xa xưa mỗi độ tết đến mà đông chưa đi. Rét nên cỏ hiếm. Chúng tôi phải hì hụi xuyên trưa, quên tối để cắt đủ cỏ cho mấy chú bò ăn tết. Tôi sẽ được đi đánh xu, đánh đáo với chúng bạn, sẽ được mặc những chiếc áo hoa mới hoặc thắm đỏ hoặc vàng tươi rạo rực cả lên.

Tôi yêu thành phố của tôi

Cỏ trong tôi là tuổi thơ, là ký ức...

Giờ đây, cỏ vẫn lặng lẽ xanh nhưng ký ức ấy xa lơ xa lắc. Cỏ vẫn lặng lẽ xanh nhưng lũ trẻ bây giờ ít khi chân trần trên cỏ... Cỏ vẫn lặng lẽ xanh để mang trên mỗi mềm tơ thật nhiều sứ mệnh: Dâng hương sắc cho những ban mai trên thành phố nhỏ, làm dịu lại những tâm hồn quá nhiều âu lo và mệt mỏi. Và hơn hết, cỏ nhắc nhở tôi về sự tái sinh nhiệm màu!

Cứ thế, hương cỏ mật và màu xanh dịu nhẹ mơn man cứ dẫn tôi đi trong vô vàn ý nghĩ không đầu không cuối. Cho đến khi tiếng chuông kinh còng của những chiếc xe thể thao rộn rã vang lên mới dứt tôi ra khỏi những vu vơ để trở về với con đường uốn mềm chạy giữa mênh mang cỏ...

Chúng tôi bắt đầu tìm tên cho từng lối nhỏ: Này là con đường thơm uốn mình dưới những tán ngọc lan đang độ dậy thì, bông căng mủm ngời lên như sữa. Này là con đường tím, rợp bóng bằng lăng mỗi độ hè về. Bất chợt bạn tôi nhớ ra và đọc mấy câu thơ: “bằng lăng ơi tím chi mà tím quá/ màu hoa buồn ở lại nhé anh đi”. Bằng lăng trong thành phố của tôi không buồn. Cái màu hoa tím biếc trong nắng vàng ôm lấy những vỉa cỏ xanh này sao có thể buồn.

Tôi yêu thành phố của tôi

“Bằng lăng trong thành phố của tôi không buồn”.

Nối với con đường tím là con đường vàng rạng rỡ màu hoa kim phượng. Phượng vàng và ngào ngạt thơm... Hoa nối mùa, cánh mỏng tang bâng quơ bay vào trong gió. Kim phượng tàn hoa cũng là khi thu về. Lúc ấy, liễu và hồ sẽ đứng nhìn nhau (hình như có ai nói thế).

Thành phố của tôi, những cơn mưa bất ngờ hơn. Tôi thường cảm nhận ranh giới mùa bằng một trận mưa. Bên kia cơn mưa là cỏ cháy. Bên này cơn mưa là ngọc bích tàng hình sau mỗi cọng tơ xanh. Cơn mưa, theo một cách nào đó đã cho tôi trực giác về sự tái sinh. Tin tôi đi, cùng tôi chạm vào những chồi xanh vừa nhú, cùng tôi nghe thật sâu tiếng của những đàn cá mái, cá mương đang bật nhảy lao xao vũ điệu nào đó làm phơi ra những chiếc bụng bé xíu và trắng lóa dưới mép nước hồ xanh...

Tôi yêu thành phố của tôi

Cơn mưa, theo một cách nào đó đã cho tôi trực giác về sự tái sinh.

Chúng đang vui đón mùa của loài người hay đang tận hưởng mùa riêng trong hạnh phúc? Nhưng chúng với hoa thắm cỏ xanh, với giai điệu vừa ngân lên đâu đó lại khiến tôi một lần nữa thầm nhẩm lời của câu ca chưa có nhạc: “Tôi yêu thành phố của tôi”!

Chủ đề Sáng tác Văn học Nghệ thuật

Đọc thêm

Du lịch Hà Tĩnh chuyển động trước mùa đông

Du lịch Hà Tĩnh chuyển động trước mùa đông

Trước đây, mùa đông được xem là thời điểm du lịch Hà Tĩnh trầm lắng. Thế nhưng, vượt qua khó khăn, nhiều cơ sở, doanh nghiệp đã chủ động tìm hướng đi mới, thích ứng và sáng tạo.
Gia Hanh, miền quê xanh

Gia Hanh, miền quê xanh

Về với xã Gia Hanh (Hà Tĩnh), ta không chỉ cảm nhận được các giá trị văn hóa lịch sử đi cùng thời gian mà còn có những con người hiền hòa, cần cù lao động, đang cùng nhau kiến tạo nên bức tranh quê hương đa sắc, đầy tiềm năng để khám phá.
Một sớm mai trên đồi sim chín

Một sớm mai trên đồi sim chín

Công việc hái sim sáng sớm đã gắn bó bao đời, trở thành nét đẹp lao động bình dị, phản ánh nhịp sống yên lành của người dân thôn Thượng Phú (xã Hồng Lộc, Hà Tĩnh)
Giải bài toán du lịch mùa thu - đông ở Hà Tĩnh

Giải bài toán du lịch mùa thu - đông ở Hà Tĩnh

Không khí trầm lắng của du lịch Hà Tĩnh mỗi độ thu - đông đã trở thành “điệp khúc” quen thuộc. Dù các doanh nghiệp, cơ sở du lịch đã nỗ lực tìm hướng đi mới nhưng đến nay, vẫn thiếu sản phẩm đặc trưng đủ sức hấp dẫn.
Thôn Đại Đồng làm theo lời Bác

Thôn Đại Đồng làm theo lời Bác

Phát huy tinh thần đoàn kết, đồng thuận, người dân thôn Đại Đồng, xã Đồng Lộc (tỉnh Hà Tĩnh) đã cùng nhau xây dựng quê hương thành miền quê yên bình, trù phú và tràn đầy sức sống.
Bến Giang Đình - Dấu ấn Nghi Xuân bát cảnh xưa

Bến Giang Đình - Dấu ấn Nghi Xuân bát cảnh xưa

Không chỉ là nơi neo đậu của những con thuyền, bến Giang Đình (xã Nghi Xuân) còn là một điểm hẹn tìm về với những giá trị văn hóa truyền thống, nét đẹp của miền quê ven sông Lam.
Trải nghiệm cùng người chế tác trầm hương

Trải nghiệm cùng người chế tác trầm hương

Không riêng xã Phúc Trạch mà thời gian qua, tại một số địa phương ở Hà Tĩnh đã xuất hiện nhiều cơ sở sản xuất, chế tác trầm hương, mang lại hiệu quả kinh tế cao, góp phần lan tỏa giá trị của trầm.
Để ca trù trở thành đặc sản du lịch

Để ca trù trở thành đặc sản du lịch

Khi đến xã Cổ Đạm, tỉnh Hà Tĩnh, du khách không chỉ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp yên bình của vùng quê này mà còn được nghe những nhịp phách, tiếng đàn, lời ca ngọt ngào, thấm đẫm hồn quê.
Biển mây bồng bềnh nơi đại ngàn Hà Tĩnh

Biển mây bồng bềnh nơi đại ngàn Hà Tĩnh

Sớm tinh mơ, vùng đồi rừng Hà Tĩnh có một vẻ đẹp khác lạ với biển mây bồng bềnh trải dài bất tận. Khung cảnh ấy vừa hùng vĩ vừa nên thơ khiến bất kỳ ai có dịp chứng kiến đều ngỡ như lạc vào chốn tiên cảnh.
Thôn Khoai Vạc - rực vàng mùa bưởi chín

Thôn Khoai Vạc - rực vàng mùa bưởi chín

Thời điểm này, về thôn Khoai Vạc, xã Hương Phố (Hà Tĩnh), chúng ta có thể cảm nhận rõ hơn hương vị ngọt ngào của những vườn bưởi trĩu cành, để thấy bức tranh nông thôn mới trù phú, vui tươi.
 Vị ngọt từ nghề nuôi ong du mục

Vị ngọt từ nghề nuôi ong du mục

Tận dụng nguồn nguyên liệu từ cây tràm, trong những năm gần đây nhiều hộ nuôi ong du mục đã di chuyển đàn ong của mình về dưới những cánh rừng ở Hà Tĩnh.
Trải nghiệm mùa hoa sen bên làng biển

Trải nghiệm mùa hoa sen bên làng biển

Tới Đồng Múc (thôn Quang Mỹ, xã Tiên Điền, Hà Tĩnh), du khách được chèo thuyền len qua những dải lá xanh mướt, hái những bông sen căng tròn, hít hà hương thơm thanh khiết giữa trời thu...
Trầu không Thạch Khê - xanh giữa miền cát trắng

Trầu không Thạch Khê - xanh giữa miền cát trắng

Trong tiết trời dịu nhẹ, hãy cùng về xã Thạch Khê (Hà Tĩnh) ngắm những dây trầu xanh mướt, cảm nhận cái cay nồng trong miếng trầu, chứa đựng tình làng, nghĩa xóm, nét đẹp văn hóa người Việt.
Vui hội đánh cá Vực Rào ở Hà Tĩnh

Vui hội đánh cá Vực Rào ở Hà Tĩnh

Lễ hội đánh cá Vực Rào ở xã Nghi Xuân (Hà Tĩnh) không chỉ trở thành ngày hội lớn của người dân địa phương mà còn thu hút đông đảo du khách thập phương cùng háo hức tham gia.